Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 311 : Ba năm ở lang nha (11)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Cha con Liễu Xa và Khương Bồng Cơ ở Phong phủ đã lâu, mà bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, ngày ngày trôi qua, đã đến lúc hai nhà phải chia tay.



“Lan Đình à, sau này ở thư viện Lang Nha phải cẩn thận hơn, việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ trước khi làm, không được hấp tấp nóng vội.”



Phong Cẩn nghĩ đến giới tính của Khương Bồng Cơ mà lại muốn thở dài, cô bạn thân này của cậu mà là con trai thì ắt sẽ làm nên nghiệp lớn cho xem. Chỉ tiếc rằng lại là phận gái, trời định sẽ phải chịu nhiều ràng buộc, điều ấy khiến Phong Cẩn tiếc nuối khôn nguôi.



“Biết rồi, ta giống kẻ hay gây chuyện lắm sao?” Khương Bồng Cơ cực kì vô tội nói.



Phong Cẩn im lặng hồi lâu rồi thẳng thừng đáp: “Giống!”



Từ Kha đứng cạnh đó suýt thì cười ra tiếng, cậu càng ngày càng thích vị Phong lang quân thật thà này.



Khương Bồng Cơ tức giận lườm Từ Kha một cái.



“Khủy tay chỉ biết hướng ra ngoài thôi.”



Tuệ Quân được giao cho Liễu Xa sắp xếp phái người dạy cầm kỳ thư họa, phép tắc và lễ nghi. Còn ông thì đã nhận được lệnh đến Sùng Châu nhậm chức, vài ngày nữa là phải lên đường, Khương Bồng Cơ đương nhiên không thể đi cùng.



Vì vậy trước khi khởi hành, Liễu Xa mang một phần lễ lớn đến tìm Uyên Kính tiên sinh, nhờ ông chăm sóc cho cô con gái của mình.



Cô đi học chứ không phải đi hưởng thụ, nên chỉ cho hai người là Đạp Tuyết và Từ Kha đi theo. Còn người hầu chăm lo cuộc sống hàng ngày thì đến Lang Nha rồi mua sau cũng được.



“Cha luôn yên tâm về con, ở Lang Nha học tập đừng cố quá.” Liễu Xa thấy con gái mình dần trưởng thành, trong lòng xúc động khôn cùng: “Uyên Kính tiên sinh là người có tài, con phải chăm chỉ học hành, có gì không hiểu thì phải hỏi ngay, không được thấy phiền hay thấy ngại mà bỏ qua... Sinh hoạt có gì thiếu thốn thì sai người đưa tin cho cha ngay, không được cố chịu đựng đâu, biết chưa...”



Liễu Xa không phải người lắm lời, nhưng cứ nhìn con gái là lại không yên lòng.



Ông chỉ có một đứa con này thôi. Đứa con mang dòng máu của A Mẫn.
Cô đã thử thăm dò mấy lần mới xác định người xem trong phòng livestream đều thật sự tồn tại, cũng xác thực phòng livestreams là nối liền với một chiều không gian khác. Cô đã từng nghi ngờ đám “người xem” ấy là giả, mà cái gọi là hệ thống livestream các chiều không gian kia chỉ là thế giới giả tưởng do chính hệ thống tự biên tự diễn mà thôi.



Có điều, không gian này là có thật, nhưng thiếu một phần bình luận cực quan trọng, Khương Bồng Cơ không thể không nghi ngờ rằng hệ thống đã lén lút làm gì đó.



Bất kỳ bình luận nào đề cập đến thế lực chính phủ của không gian này đều bị hệ thống âm thầm xóa sạch.



Hoặc nói cách khác, những người này không được vào phòng livestream, càng không thể gửi bình luận. Rốt cuộc hệ thống muốn làm gì?



Hồi lâu sau, lâu đến mức Khương Bồng Cơ nghĩ rằng hệ thống sẽ giả câm giả điếc cho qua chuyện thì nó lại giải thích một cách.



“Cấp Streamer của cô quá thấp nên không có quyền hạn về mặt này. Ngoài ra, chủ đề của phòng livestream này là cung đấu, nhiệm vụ của cô chỉ là livestream cung đấu từ quý nữ sĩ tộc trở thành mẫu nghi thiên hạ mà thôi. Vậy nên, cô chỉ cần quan tâm những người xem có hứng thú với chủ đề này, chứ không phải mấy phần tử có dã tâm khác. Làm hệ thống, phải nghiêm khắc theo dõi, đảm bảo an toàn cho người xem livestream.”



“Là một hệ thống, nhiệm vụ của tôi là dẫn dắt Streamer đi trên con đường đúng đắn. Bất kỳ thứ gì không liên quan đến nhiệm vụ chính, ảnh hưởng đến người xem livestream thì nhất định phải bị xóa bỏ. Vì thế thế lực nhà nước bên chiều không gian kia không thể vào phòng livestream, càng không thể gửi những bình luận có tính dẫn dắt với Streamer. Về điều này, cô có thể xem kỹ những thỏa thuận đã ký trong hợp đồng lúc trước.”



Hệ thống dựa theo điều lệ và quy định nói có sách mách có chứng, Khương Bồng Cơ không thể phản bác lại được điều gì.



Khương Bồng Cơ thầm chậc một tiếng. Dù sao hệ thống nói đen thì là đen, nói trắng thì là trắng, tất cả đều do nó quy định hết. Cơ mà hệ thống có nói nhiều thế nào, cô cũng không tin nửa câu.



Khương Bồng Cơ cười giễu: “Vậy cũng tốt, dù sao tao cũng không thích giao tiếp với thế lực lạ mặt.”



Cuộc đời của cô là do cô toàn quyền quyết định, bất kỳ ai cũng không thể nhúng tay vào.



Nghe cô đáp vậy, hệ thống thầm thở phào nhẹ nhõm.



Một lúc lâu sau, người đánh xe kéo cương ngựa, cỗ xe dừng lại trước cửa quán trọ mà Uyên Kính tiên sinh trọ lại.