Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 460 :

Ngày đăng: 14:32 30/04/20


Cuối cùng, Vệ Từ vẫn chữa được vết thương của thủ lĩnh đám sơn tặc. Trương Bình cũng không biết bạn mình đã nói gì với gã thủ lĩnh mà bọn họ từ tù nhân biến thành thượng khách của đám thổ phỉ, thổ phỉ cũng rất khách sáo với bọn họ, biến cố này khiến anh ta sững người ra.



Hỏi Vệ Từ, anh chỉ cười không nói.



“Huynh cứ giấu giấu giếm giếm, rồi sẽ có một ngày ta bắt huynh chủ động nói ra.”



Trương Bình tức anh ách, anh ta đã tò mò lắm rồi, thế mà cái tên này lại còn chơi trò lập lờ không nói, thật là nghẽn tim.



Qua một thời gian, đám thổ phỉ này thế mà lại đánh lén thành công một toán Thanh Y Quân nhỏ.



Thổ phỉ chỉ có tám mươi ba người, thế mà lại có thể giải cứu khá nhiều thiếu nữ vô tội từ tay Thanh Y Quân với quy mô gấp năm lần bọn họ.



Không chỉ như thế, đám thổ phỉ này còn cực kì chú trọng đến chiến thuật, mỗi lần chỉ đánh một đợt quấy rầy kẻ địch rồi rút, xuất quỷ nhập thần.



Đây rõ ràng không phải là tố chất nên có của đám thổ phỉ xuất thân tầm thường.



Một lúc lâu sau Trương Bình mới à lên, hóa ra là Vệ Từ đứng sau lưng chỉ cho bọn họ cách phát huy tối đa ưu thế về địa hình.



“Không phải chứ, Tử Hiếu, huynh định làm gì vậy?”



Trương Bình chọc chọc Vệ Từ, anh ta không hiểu lối suy nghĩ của anh bạn này cho lắm.



Vệ Từ cười giễu, bình tĩnh nói: “Bây giờ là thời buổi loạn lạc, phía Bắc của Đông Khánh đã trở thành chiến trường của Hồng Liên Giáo và Thanh Y Quân, phía Nam triều đình còn đang giằng co với Xương Thọ Vương, ba người chúng ta mà muốn an toàn lên phương Bắc thì còn khó hơn lên trời. Ai biết được trên đường có Hồng Liên Giáo hay Thanh Y Quân nào đó nhảy ra bắt cóc hay không?”



Nói thật, cho dù anh có là đàn ông nhưng ra đường với gương mặt này rất không an toàn.



Vệ Từ không phải là người tự sướng, nhưng anh biết gương mặt của mình dễ rước họa đến mức nào.



Trương Bình hỏi: “Thế nên là?”



Vệ Từ nhìn ra ngoài với vẻ sâu xa, đôi mắt sáng ngời khẽ nheo lại.




May mà trong đám người ở đây có một thầy thuốc nghiệp dư y thuật tầm thường, biết một vài phương thuốc hạ sốt, bằng không lần này Vệ Từ không chết thì cũng thành ra ngớ ngẩn vì sốt cao, khó khăn lắm mới hạ sốt được thì lại quay sang ho.



“Quen huynh bao nhiêu năm rồi, vậy mà không biết huynh lại yếu thế này đấy.” Trương Bình cảm thán.



Vệ Từ cười khổ: “Từ cũng không biết.”



Vệ Từ nhìn trông có vẻ ốm yếu, nhưng thực ra anh không yếu ớt đến thế, kiếp truớc cũng không ốm đau bao giờ.



Kiếp này không biết tại sao, dường như anh cực kỳ xui xẻo.



Mà nửa năm nay thì càng khỏi phải nói, cứ ốm hết đợt này đến đợt khác.



“Chậc, có lẽ là ý trời.” Vệ Từ bùi ngùi.



Trương Bình hỏi: “Mỹ nhân ốm yếu à, huynh tự hành bản thân chứ liên quan gì đến ý trời?”



Tự chui đầu vào chỗ chết, ông trời cũng không gánh cái tội này đâu.



Nếu ngày xưa ai dám gọi anh là “mỹ nhân ốm yếu”, đảm bảo anh sẽ trở mặt ngay, bây giờ thì da mặt anh đã dày hơn một chút.



“Hi Hành không hiểu, ông trời rất công bằng, nếu như huynh đạt được một thứ gì đó, có lẽ phải đánh đổi bằng một thứ khác.”



Vung kiếm tự sát, lại được quay về những năm tháng hào hoa phong nhã nhất cuộc đời, đây là chuyện diệu kỳ đến nhường nào cơ chứ?



Nếu như vì thế mà mất đi sức khỏe, anh cũng không cảm thấy bị thiệt đâu.



Trương Bình nhướng mắt liếc Vệ Từ đang lải nhải, nói với giọng không vui: “Huynh nghỉ ngơi cho tử tế đi, tranh thủ lúc này nuôi bản thân béo lên một tí. Dù sao trước khi tuyết tan, chúng ta cũng sẽ không xuống núi được.”



Vệ Từ ho khẽ, nhỏ giọng cảm ơn Trương Bình. >