Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 461 :
Ngày đăng: 14:32 30/04/20
Nếu không có người bạn thân ở bên chăm sóc, Vệ Từ nghĩ có lẽ mình đã chết từ lâu rồi.
“Dân chúng có đủ lương thực không?”
“Nếu tiết kiệm thì sáu xe quân lương trước đó cướp được của Thanh Y Quân đủ để cầm cự qua mùa đông.”
“Quần áo chống lạnh thì sao?” Anh vất vả kiềm nén cơn ho.
Trương Bình nói: “Cái này thì huynh yên tâm đi, không chết rét được đâu.”
Để chống chọi với mùa đông gần như mỗi người đều mang đủ quần áo chống lạnh. Lúc giết Thanh Y Quân, bọn họ không chỉ cướp hết lương thực mà còn cướp sạch quần áo của chúng.
Quần áo không sạch, nhưng có thể khoác lên người giữ ấm được.
Vệ Từ thoáng yên lòng, chợt lại nghĩ đến một chuyện.
Anh nói: “Nếu như không có việc gì thì bảo bọn họ đừng hoạt động lâu trong trời tuyết, tránh để bị tật mắt.”
Trương Bình gật đầu.
Mùa đông năm nay có lẽ là mùa đông chật vật nhất kể từ khi Vệ Từ có ký ức đến giờ.
Trong núi sâu thiếu thốn thuốc men, Vệ Từ mãi không hết ho, cộng thêm tật xấu sợ lạnh, sắc mặt anh xanh xao hơn bình thường, thậm chí những lúc bệnh trở nặng gần như không nhìn thấy ngực phập phồng, dáng vẻ này khiến không ít người lo lắng.
Điển Dần len lén đi tìm Trương Bình: “Hi Hành tiên sinh, có cần Điển mỗ cõng Tử Hiếu tiên sinh xuống núi khám bệnh không…”
Trương Bình trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang lo lắng cho bệnh tình của Vệ Từ.
Ở đây không có thuốc trị đúng bệnh, cứ kéo dài như thế này, bệnh nhẹ cũng biến thành bệnh nặng.
Điển Dần nói: “Nghe mấy người dân nói, nơi này cách huyện Tượng Dương chỉ một ngày đường, Điển mỗ đi nhanh…”
Trương Bình không yên tâm nói: “Chúng ta cũng không biết đám Thanh Y Quân đó đã rút lui hay chưa. Bây giờ tuyết lớn đã cô lập ngọn núi, một mình huynh xuống núi còn khó, càng đừng nói đến chuyện cõng cả Tử Hiếu…”
Càng nói Trương Bình càng cảm thấy mất tinh thần, giọng nói cũng nhỏ dần.
Anh cũng nhìn ra được, cứ tiếp tục kéo dài thế này, chẳng biết bệnh tình của Vệ Từ có tiếp tục xấu đi hay không.
Hồi lâu sau Trương Bình mới đổi ý: “Vậy huynh cẩn thận.”
Anh ta vừa mới xuất hiện, lập tức mười cung tên đồng loạt chĩa về phía anh ta.
“Mai phục?” Lý Uân nhướng mày.
Thấy người đàn ông cao to không chút sợ sệt bước ra, lại nhìn cậu thanh niên run lẩy bẩy đằng sau anh ta, thật đúng là một tổ hợp thú vị.
Khương Bồng Cơ bình thản nói: “Không phải, có lẽ là bị lạc đường thôi.”
Tầm mắt cô lướt qua một chỗ, hàng lông mày bỗng cau lại.
Túi hương đó…
Điển Dần hít một hơi thật sâu, vừa định lên tiếng, Khương Bồng Cơ đã vẫy tay ra lệnh cho người hạ cung xuống.
“Ngươi đang cõng ai?” Khương Bồng Cơ bảo Đại Bạch tiến lên phía trước vài bước, nói với giọng ôn hòa: “Ta là huyện lệnh huyện Tượng Dương.”
Cái gì?
Điển Dần kinh ngạc trợn mắt, không dám tin mà đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới, không giống.
Đôi môi anh ta mấp máy mãi mới thốt lên được một câu: “Tiên sinh nhà ta đang bị bệnh, cần phải vào thành tìm thầy thuốc khám gấp.”
Tiên sinh?
Khương Bồng Cơ nhảy xuống ngựa, bước lên trước hỏi: “Tiên sinh nhà ngươi… có phải họ Vệ?”
Điển Dần ngạc nhiên nói: “Quả đúng là họ Vệ.”
Khương Bồng Cơ bảo Điển Dần thả Vệ Từ xuống: “Để ta xem xem, ta quen tiên sinh nhà ngươi.”
Nhìn kỹ thì quả nhiên là gương mặt quen thuộc đó, nhưng gầy hơn trong ký ức rất nhiều, vẻ mặt tái nhợt không chút máu.
Điển Dần dùng thân mình chắn gió, ngập ngừng nói: “Gió, gió lớn…”
Khương Bồng Cơ cau mày, lập tức cởi áo khoác ngoài ra phủ lên người Vệ Từ quấn lại, sau đó bế thốc anh lên, leo lên ngựa.
“Hán Mỹ, huynh đưa bọn họ về thành, ta đi trước.” >