Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 466 :
Ngày đăng: 14:32 30/04/20
Lúc lâu sau, Lý Uân mới dừng lại trước một căn nhà. Anh ra hiệu, Điển Dần hiểu ý đưa chìa khóa cho anh.
Vặn chìa một cái, cửa đã mở ra.
“Đây là căn nhà chủ công sắp xếp cho Vệ tiên sinh, hai người đi chung với Vệ tiên sinh thì tạm thời ở đây trước nhé.”
Lý Uân trả lại chìa khóa cho Điển Dần.
Đây là một căn nhà ba sân, trong phòng dù không trang trí xa hoa nhưng đều đầy đủ những thứ cần có.
Trương Bình suýt nữa bị hoa mắt.
“Vậy... Tử Hiếu đâu?” Trương Bình lúc này vẫn không quên anh bạn nhỏ nhà mình.
Lý Uân trả lời khái quát: “Còn ở trong phủ huyện, chủ công đang chăm sóc anh ta, khi nào anh ta khỏe sẽ dời qua đây.”
Trương Bình thầm thở phào.
Xem ra, vị chủ công kia vô cùng ưu ái tài năng của Tử Hiếu nên mới sắp xếp chu đáo như vậy.
Lý Uân là người tỉ mỉ, anh đã tìm quần áo cho Điển Dần và Trương Bình, hai người rửa ráy xong liền mặc vào.
Thế nhưng trong nhà không có đầy tớ, những chuyện như chẻ củi nhóm lửa bọn họ chỉ có thể tự xử.
Trước khi rời đi Lý Uân còn để lại mấy lượng bạc cho họ ra ngoài mua đồ ăn.
“Đời thật như mơ...”
Trương Bình nhìn Lý Uân rời đi rồi lại ngó quanh căn nhà, vẫn có cảm giác như đang mơ.
Nửa ngày sau, anh ta và Điển Dần quây xung quanh lò than sưởi ấm.
“Giờ Bình mới hiểu Tử Hiếu vì sao lại cố chấp muốn tới huyện Tượng Dương rồi. Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi mà có thể đưa một huyện thành cũ nát trở thành bộ dạng như bây giờ chắc chắn là một người vĩ đại, có lẽ vị huyện lệnh đó chính là minh chủ mà Tử Hiếu chọn...”
Điển Dần gật đầu tán thành.
Một lúc sau Điển Dần nói: “Hi Hành tiên sinh, lúc trước nghe nói huyện thành đang chiêu binh, Điển mỗ muốn thử một phen.”
Đọc kỹ bức thư xong, nụ cười trên môi Xương Thọ Vương dần biến mất, thậm chí cuối cùng còn trợn trừng mắt giận dữ. Cơn giận dâng lên, Xương Thọ vương đập tay xuống bàn, lòng bàn tay nhanh chóng đỏ rực, chỉ nghe tiếng thôi cũng thấy đau giùm.
“Chủ công, đã xảy ra chuyện gì?” Mưu sĩ hàng đầu dưới trướng ông ta bước ra hỏi.
Nếu là thường ngày, Xương Thọ Vương chắc chắn sẽ lấy lễ đối đãi, diễn tốt vở kịch quân thần hòa ái.
Nhưng giờ ông ta không có tâm trí làm gì nữa, ông ta cầm bức thư đứng bật dậy đi ngang qua không thèm nhìn đến mưu sĩ kia, ra lệnh cho tên lính truyền tin: “Tìm cho bổn vương, rốt cuộc ai đưa bức thư này tới!”
Mọi người trong lều trướng nhìn nhau.
Một số người âm thầm trào phúng tên mưu sĩ bị mất mặt kia, một số người lại hiếu kì không biết trong bức thư viết gì mà khiến Xương Thọ Vương không giữ được bình tĩnh như vậy... Phải biết ngày trước dù là chuyện lớn thế nào Xương Thọ Vương cũng sẽ giữ phong độ của một “Hiền Vương” luôn lấy lễ đối đãi với người hiền, cũng rất nể trọng tín nhiệm vị mưu sĩ kia. Nhưng giờ thì hay rồi, vị mưu sĩ kia như bị quăng một cái tát trước mặt mọi người, chỉ cần nhìn cũng thấy sảng khoái.
Vị mưu sĩ lúng túng, hai má nóng rực, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Ông ta giả ngu trở về chỗ cũ, nhưng ánh mắt giễu cợt xung quanh lại không hề giảm bớt.
Xương Thọ Vương bình tĩnh lại mới phát hiện hành động vừa rồi của bản thân đã đắc tội với mưu sĩ dưới trướng.
Nhưng giờ ông ta không có tâm tình đi trấn an xin lỗi.
Ông ta mới là quân, nếu cứ thuộc hạ không vừa lòng ông ta lại phải tự hạ thấp địa vị đi năn nỉ xin lỗi thì chẳng ra sao cả.
Xương Thọ Vương mất đi tâm thái thường ngày, lại không nhịn được mở bức thư kia ra đọc lại.
Bên trong không viết gì nhiều, chỉ có một dòng ngày sinh tháng đẻ cùng bốn chữ “thứ nữ Liễu Xa”.
Ngày sinh tháng đẻ này dù có chết Xương Thọ Vương cũng không quên.
Cuối cùng đám quân lính cũng không tìm được kẻ đưa tin.
Xương Thọ Vương hồi tưởng lại quá khứ, năm đó cơn mưa hoa hạnh rực rỡ vô cùng.
Ông ta cho rằng bản thân có thể sống bạc đầu trọn kiếp với người yêu, cho dù người phụ nữ này từng là chị dâu của ông ta, thì đã sao?
Người phụ nữ này đã từng ở chung với đại ca, rồi nhị ca ông ta, nếu vậy sao lại không thể ở với ông ta chứ? >