Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 467 :
Ngày đăng: 14:32 30/04/20
Chỉ tiếc những ngày tháng vui vẻ đó thật quá ngắn ngủi.
Trước khi con gái ra đời, vì có chuyện quan trọng nên ông ta không thể không tạm thời rời xa mẹ con họ.
Khi trở lại, căn nhà gỗ nhỏ vốn tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc đã không một bóng người, trên bàn chỉ có một bức thư lạnh lẽo. Người phụ nữ ấy đi rồi, vì “nỗi khổ” nên bà ta đã giao con gái cho người hầu thân cận nhất lệnh đưa tới chỗ ông chăm sóc nuôi nấng.
Thế nhưng Xương Thọ Vương không hề thấy con gái đâu, tên hầu kia và đứa con của ông ta như thể bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Xương Thọ Vương tìm không thấy người phụ nữ ấy, cũng không tìm được con gái, thậm chí ngay cả tên hầu thân cận cũng không thấy nốt.
Bây giờ bức thư kỳ quái này muốn nói lên điều gì?
Thứ nữ của Liễu Xa chính là đứa con mất tích năm đó của ông ta sao?
Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu ông ta, chuyện này không phải không có khả năng.
Trước khi người phụ nữ kia rời khỏi Đông Khánh đúng là rất quan tâm tới hậu viện của Liễu Xa, bà ta cũng từng bày tỏ nếu không nuôi nổi con sẽ quăng trước cửa Liễu phủ để Liễu Xa nuôi hộ, nhưng Xương Thọ Vương chỉ coi đó là lời đùa giỡn, hoàn toàn không để tâm.
Bây giờ nhớ lại dường như rất có khả năng đó... Nghĩ tới đây sắc mặt Xương Thọ Vương rất khó coi.
Đến khi ông ta ý thức được thứ nữ Liễu phủ đã gả vào Hoàng gia, đồng thời trở thành hoàng tử phi của Tứ hoàng tử Vu Mã Quân thì vẻ mặt ông ta đã cực kỳ tệ.
Cũng không phải ông ta thương xót gì đứa con gái kia, thật ra tình cảm của ông ta đối với con gái chỉ được xây dựng trên cơ sở người mẹ. Không có người phụ nữ đó, cái gọi là con gái chẳng qua cũng chỉ là có cũng được mà không có cũng xong.
Sắc mặt ông ta khó coi là vì lo lắng sự tồn tại của Liễu Huyên sẽ làm lỡ đại sự của ông ta.
Liễu Xa nuôi lớn Liễu Huyên, còn lấy mười dặm hồng trang gả đứa con gái này cho một mối nhân duyên tốt như thế, tất nhiên là không hề nghi ngờ huyết thống của nó, thậm chí rất thương yêu là khác.
Nếu lúc này có người đem tin tức cha ruột của Liễu Huyên không phải Liễu Xa mà là ông ta thì Liễu Xa sẽ có phản ứng gì?
Chẳng qua cũng chỉ là nương tử theo gả thấp kém mà thôi, có leo được lên giường của Hoàng đế cũng đừng tưởng có thể biến thành phượng hoàng.
Tỳ nữ cúi đầu không nói, nhưng cô hiểu “tiện nhân” mà Liễu Huyên nói là ai.
Tuệ Quân, người phụ nữ được sủng ái nhất bên cạnh Hoàng đế, là người may mắn độc sủng trong ba ngàn mỹ nhân hậu cung.
Đừng nói là hoàng tử phi tần khác, cho dù là hoàng hậu và thái tử gặp cô cũng đều phải nhường ba phần.
Tuệ Quân gần đây sức khỏe không tốt, bệnh tật triền miên, Hoàng đế nghe lời than thở của cô bèn ra lệnh tất cả hoàng tử phi đều phải đến hầu bên giường bệnh... Cưng chiều tới mức này, cho dù là hoàng hậu cũng chưa bao giờ được như vậy, đủ thấy trong lòng hoàng đế Tuệ Quân quan trọng tới mức nào.
Tỳ nữ thật sự nghĩ không ra tại sao hoàng tử phi nhà mình lại cố chấp ganh đua với Tuệ Quân như vậy?
Thân phận hai người lúc này hoàn toàn không cần thiết phải tranh đấu.
Cho dù tỳ nữ nghĩ thế nào thì Liễu Huyên cũng đã trang điểm diễm lệ rồi, bộ dạng cô ta không hề giống đi thăm bệnh chút nào.
Lúc ngồi xe ngựa vào cung, trong đầu Liễu Huyên vẫn chỉ suy nghĩ làm thế nào để chơi xỏ Tuệ Quân. Cô ta không biết trong cung đang có một trận bão tố âm thầm nổi lên, đón chờ cô ta là con đường xuống suối vàng không lối về.
Cô ta một tay đỡ bụng, một tay được tỳ nữ đỡ, nhẹ nhàng đi theo cung nữ tới tẩm cung của Tuệ Quân.
Tuệ Quân tất nhiên không bị bệnh, cô chỉ muốn kiếm cớ tiếp cận Nhị hoàng tử phi, tiện thể làm khó Liễu Huyên mà thôi.
Cả ngày ăn hiếp hậu cung phi tần của hoàng đế cô cũng thấy chán rồi, bèn dời mục tiêu sang mấy đứa con dâu của phi tần.
Rõ ràng rất khỏe mạnh nhưng cô vẫn tùy ý nói mình bị bệnh, lười biếng nằm trên giường vừa ăn của ngon vật lạ vừa chỉ huy đám hoàng tử phi xoay quanh, lấy đó tìm vui.
Trong đó người bị sai bảo nhiều nhất chính là Nhị hoàng tử phi An Y Na và Tứ hoàng tử phi Liễu Huyên. An Y Na đã từng nói lời đắc tội Tuệ Quân, bị ghi thù cũng là điều bình thường. Còn Liễu Huyên... không ít người đồn thổi, việc Tuệ Quân bị Hoàng đế cướp tới Hoàng cung có công rất lớn của Tứ hoàng tử phi.