Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 64 : Nhã tập hoàn thủy (4)

Ngày đăng: 14:27 30/04/20


Hai mắt Phong Cẩn sáng lên, tiếp tục truy hỏi: “Còn gì khác nữa không?”



Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Cùng ra khỏi một nhà lầu xanh với huynh mà huynh có thể không biết sao? Vừa nãy trái ôm phải ấp, một cô thì dựa vào trong lồng ngực đút đồ cho hắn ta, tiêu dao sung sướng một hồi. Nói khó nghe thêm tí nữa là “đại chiến” vài hiệp đã rồi mới tắm rửa chạy đến đây.”



Gương mặt trắng trẻo của Phong Cẩn đỏ bừng lên, còn ngại ngùng hơn cả lúc trước. Cậu ta chưa bao giờ hối hận thế này, rõ ràng biết rằng cái miệng của Liễu Lan Đình không nể nang ai bao giờ, lại cứ khăng khăng đưa lên tận cửa cho người ta bắt nạt.



Khương Bồng Cơ quét mắt nhìn các vị lang quân vẫn đang thản nhiên nói cười, đàm luận thơ ca. Cái vỏ bọc bên ngoài tuy rằng đẹp đẽ, nhưng trong mắt cô cũng chỉ là một đống xương trắng yếu ớt bùng nhùng, yếu ớt đến mức làm cho người ta buồn nôn. Khương Bồng Cơ chán ngắt quăng chén trà xuống bàn: “Vô vị! Đạp Tuyết, Từ Kha! Theo ta!”



Khương Bồng Cơ đứng dậy lướt qua Vu Mã Quân đang đi về phía này, hoàn toàn không thấy vẻ xấu hổ ngượng ngập trên mặt của đối phương.



Vu Mã Quân từ xa đã thấy Phong Cẩn đang trò chuyện rất vui vẻ với một lang quân trẻ tuổi phong tư bất phàm, đang định đi tới làm quen, không ngờ đối phương thế nhưng lại lạnh mặt đứng dậy. Hơn nữa, vẻ mặt lại thay đổi lớn như thế khiến cho một kẻ đa nghi như Vu Mã Quân không khỏi nghĩ nhiều.



Phong Cẩn mỉm cười lắc đầu, coi như là đang thay Khương Bồng Cơ giảng hòa: “Lan Đình không giỏi thơ từ, xem ra có vẻ đang cáu vì bị làm phiền.”



Vu Mã Quân ngồi xuống, chút không vui trong lòng cũng tiêu tán đi một chút, nhưng vẫn còn hơi để ý: “Vị lang quân đó là ai vậy?” Tùy hứng bỏ lại những người khác, chạy sang bên những quý nữ, hình như còn trò chuyện rất vui vẻ, kiểu người như vậy cảm giác khó mà thành tài được.



Phong Cẩn như thể không thấy sự bất mãn trong mắt của Vu Mãn Quân mỉm cười giới thiệu: “Lang quân thứ hai của dòng chính nhà Liễu Trọng Khanh - Liễu Quận Thủ.”



Toàn bộ Đông Khánh, người tên là Liễu Trọng Khanh lại còn được gọi là Liễu Quận Thủ, cũng chỉ có một mình Liễu Xa ở quận Hà Gian này mà thôi. Đương nhiên, cái danh xưng Liễu Quận Thủ này cũng chẳng được mấy nữa, cũng sắp phải thay đổi đến nơi rồi.



Vẻ mặt của Vu Mã Quân dịu đi nhiều, thậm chí là còn thêm phần nhiệt tình. Tuy Liễu Xa không ở triều đình, chức quan cũng không cao, nhưng cả triều từ trên xuống dưới không ai dám coi thường ông, bởi vì không phải là ai cũng có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, khiến cho một quận huyện cằn cỗi trở nên phồn hoa. Số thuế hàng năm của quận đó nộp lên thậm chí còn ngang bằng với hai châu, lại còn là nơi sản xuất lương thực cho đại bộ phận Đông Khánh nữa!



Sự hoài nghi trong lòng Vu Mã Quân biến mất: “Hóa ra là lang quân nhà Liễu Quận Thủ, chỉ là vừa nãy tại sao cậu ấy lại bỏ đi?”
Thượng Quan Uyển đi ở đằng trước, trang phục của cô nhóc đã được thay đổi, rất thích hợp để cưỡi ngựa.



“Lan Đình ca ca cũng đừng trách Tĩnh Nhàn tỷ tỷ, chuyện hôm nay ngay đến tỷ ấy tối qua cũng mới biết.”



“Ta trách muội ấy làm cái gì, bên trong thiếp mời của Ngụy phủ có kẹp thêm hoa tiên của muội ấy, trong đó có lời ám chỉ ngầm... Nào, đến đây lên thử xem nào.”



Khương Bồng Cơ kiễng chân lên, nhẹ nhàng vuốt ve cổ ngựa. Bề ngoài thì giống như đang dùng động tác này để trấn an sự nôn nóng của con ngựa khi gặp người lạ, nhưng thực tế thì cô trực tiếp dùng khí thế của mình trấn áp nó. Trước đó con ngựa này còn dám vung móng hất cẳng, bây giờ thì ngoan đến mức không dám quậy.



Cơ thể này của Liễu Lan Đình và Thượng Quan Uyển đều là trẻ con, mà con ngựa này lại là ngựa thuần huyết chính tông của Bắc Cương, chỉ riêng vóc dáng thôi đã cao hơn hẳn hai người rồi. Nhưng mà bây giờ con ngựa khó thuần trong truyền thuyết lại ngoan ngoãn như cừu.



“Cao quá nha... muội lên không nổi.”



Thượng Quan Uyển thử mấy lần, ngay đến bàn đạp ngựa cũng không giẫm lên được, mặt mũi nhăn nhó nói.



Khương Bồng Cơ thấy thế cũng không tiện bế cô nhóc lên, quay sang con ngựa ra ám thị tinh thần.



Sau đó, Thượng Quan Uyển liền thấy Khương Bồng Cơ chỉ vỗ nhẹ vào thân ngựa, con ngựa đó thế nhưng lại ngoan ngoãn phủ phục xuống.



“Oa! Hiểu ý quá!”



Khương Bồng Cơ cười cười dắt dây cương, Thượng Quan Uyển nhanh chóng túm chặt lấy yên ngựa: “Bây giờ thì lên được rồi.”