Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 715 :
Ngày đăng: 14:36 30/04/20
Đối với các chư hầu có thể lực mạnh mà nói, ý kiến này rất có lợi nhưng đối với những kẻ không có thể lực thì hại nhiều hơn lợi.
Quân nhu bị gom về một mối để quản lý, lương thảo vật tư cũng do người khác quản lý, ai cũng sợ mình chịu thiệt.
Khương Bồng Cơ suýt nữa thì nghẹn, vội rót một chén nước uống cho xuồi cơn nghẹn.
“Người đưa ra ý kiến này có hơi ngây thơ, thật đấy...”
Ý kiến này đúng là ngu xuẩn, chưa nói đến người khác, ngay đến Lý Vân và Điển Dân cũng hiểu được ý kiến này không thể thực hiện được.
Lương thảo của mình, quân đội của mình, ngựa của mình... Tại sao lại phải đưa cho người khác quản lý?
Không thể không phủ nhận, đúng là sẽ có những thánh nhân chịu làm như thế, nhưng các thế lực trong liên minh đều có toan tính riêng, tính toán thiệt hơn, nào có ai muốn chịu thiệt.
Cho dù bọn họ có đồng ý nhưng mỗi nhà mỗi khác, nhỡ bọn họ cố tình giấu giếm, báo sai số lượng thì sao?
Không thể không nói cách này quả thật rất ngây thơ, khả năng thực tế hóa của nó còn khó hơn cả lên trời.
Khương Bồng Cơ tò mò nhìn về phía giọng nói đó thì phát hiện ra là một tên ngốc đang ngồi đằng sau Dương Kiển, chắc là thuộc hạ của ông ta.
“Ngồi xuống, cái thằng nghịch tử này, ở đây chưa đến lượt con lên tiếng
Gương mặt già nua của Dương Kiển đỏ bừng vì tức giận, rõ ràng là đang xấu hổ vô cùng.
Khương Bồng Cơ à lên một tiếng, hóa ra tên ngốc đó là con trai của Dương Kiển.
Có một đứa con trai ngây thơ không hiểu chuyện đời thế này, đúng là gia môn bất hạnh.
“Phụ thân, con...”
Dương Đào không hiểu mình đã sai ở đâu, nói lắp ba lắp bắp, hơi chột dạ.
Cậu ta muốn hỏi xem mình đã sai ở đâu, nhưng lại sợ hỏi ngu quá lại khiến cha mình tức điên lần nữa.
“Thôi cho rằng Quận thủ Vu Mã của quận Hỗ là người thích hợp nhất cho vị trí Minh chủ”
Người lên tiếng là An Thôi, hắn vừa dứt lời, mặt mũi của hai anh em nhà họ Hứa – Hứa Bùi và Hứa Phỉ đã sa sầm, An Thôi nói tiếp: “Vu Mã Quận thủ chính là thân thích trong hoàng thất, nói về vai vế thì còn là chủ của đương kim bệ hạ. Danh vọng vang xa, binh lực hùng mạnh, Thôi cho rằng nếu như Vu Mã quận thủ trở thành Minh chủ, liên minh ta xuất binh càng chính đáng, thảo phạt Xương Thọ Vương, cứu vớt thiên hạ, giải cứu muôn dân...”
Vu Mã Thương ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải, từ đầu đến cuối luôn tỏ ra bình thản, thong dong, tác phong khác hẳn với những người khác.
An Thôi đẩy ông ta vào cuộc tranh chấp vị trí Minh chủ, không biết là do tự bản thân hắn hay là do vị Vu Mã Thương đó sai khiến.
Khương Bổng Cơ sau một hồi quan sát lại càng nghiêng về ý kiến thứ hai.
Xem ra vị này cũng rất có dã tâm.
Cô cầm một ít quả khô cho vào miệng, ăn ngon lành.
Vừa ăn vừa xem vở kịch tranh nhau này, lại càng hay.
“Nói vậy sai rồi, theo như Tĩnh thấy, Vu Mã Quận thủ tuyệt đối không phải là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí này”
Trình Tĩnh ngồi đằng sau Hoàng Tung đứng dậy, cất tiếng thu hút toàn bộ sự chú ý.
Nghe Trình Tĩnh nói vậy, Vu Mã Thương vẫn luôn không có phản ứng gì lại quay ra nhìn Trình Tĩnh, nói: “Ngươi là ai?”
Trình Tĩnh cũng không ưa khoe khoang, bình thản nói: “Tại hạ là Lang Nha Trình Tĩnh, chỉ là một người bình thường không danh không tiếng mà thôi.”
Nếu như đổi thành Phong Chân, chắc chắn lúc này anh ta sẽ bật lại một câu - Mỗ chính là học trò đầu tiên của Uyên Kính tiên sinh.
Trên cái đất Đông Khánh này, tên tuổi của Uyên Kính tiên sinh là một thương hiệu, đặt trên người ai thì giá trị bản thân người đó lập tức tăng vọt.
Vu Mã Thương quay đi.
“Nếu như đã là vô danh tiểu tốt, thì ở đây đều đến lượt người lên tiếng nói chuyện.” >