Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 730 :

Ngày đăng: 14:36 30/04/20


“Ngươi... độc... độc phụ...”



Vừa nãy Hoàng đế còn đang đau lòng vì sắp mất Tuệ Quân, không ngờ một giây sau, ả đàn bà này đã cho lão ta một nhát dao vào ngực.



Lão ta dùng hết sức cố giãy ra, hai con mắt trợn trừng dường như sắp lồi ra ngoài, lão ta nhanh chóng tắt thở.



Tuệ Quân cười lạnh lẽo, gương mặt xinh đẹp vô ngần vấy máu nở một nụ cười vui sướng chưa bao giờ thấy.



Giọng cô run rẩy, điên cuồng: “Cẩu Hoàng đế, ngươi có biết rằng ta hận người nhiều như thế nào không?”



Nói rồi, cô cắm sâu con dao găm trong tay vào tim lão Hoàng đế, xoáy tròn lưỡi dao, ngoáy nát bét trái tim lão.



Máu tươi không ngừng trào ra từ vết thương, nhuộm bàn tay cô thành màu đỏ chói mắt, những ngón tay thon dài ngọc ngà trông như những viên mã não đỏ.



“Mối hận của ta đối với ngươi sâu tận xương tủy! Ngươi hại cả nhà ta, hủy hoại cuộc đời ta! Cầu Hoàng đế... Ngươi cũng có ngày hôm nay! Ngươi cũng phải chết không nhắm mắt! Ngươi trợn to mắt ra mà nhìn, giang sơn của ngươi sẽ đi cùng người xuống địa ngục! Đứng trước mặt Diêm Vương người đừng quên là ai đã giết ngươi!”



Mắt Hoàng đế trợn trừng trừng, chết cũng không nhắm mắt. Tuệ Quân cười ha ha chế giễu, nhìn dáng vẻ lão ta không cam lòng mà chết, cô cực kỳ vui sướng.



Tuệ Quân ghì lão ta trên mặt đất, dùng hết sức bình sinh hung hãn thọc sâu con dao găm vào trong tim lão ta, rồi xoay con dao găm mở rộng miệng vết thương.



Bàn tay phải cũng theo miệng vết thương mà chui sâu vào trong tim của lão Hoàng đế, Tuệ Quần cười ngây ngốc: “Bệ hạ... Mở to mắt ra mà nhìn này, người nhìn đây này... Hóa ra máu của ngươi cũng là màu đỏ nha, tim của ngươi cũng là màu đỏ nha... Ta còn tưởng tim của ngươi đã sớm đen sì như nước cống rồi chứ?”



Rầm...



Tiếng động của thứ gì đó bị đổ vang lên khiến Tuệ Quân giật mình, cô quay phắt sang nhìn.



Đôi mắt xinh đẹp không còn vẻ lẳng lơ, chỉ còn lại vẻ hung ác, khiến người ta sởn gai ốc sợ hãi như thể lệ quỷ vừa mới bò ra khỏi địa ngục.



Thái giám bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, bên chân hắn ta là khay quần áo bị đánh rơi, đây chính là thứ mà lão Hoàng để chuẩn bị để bỏ trốn.



Tuệ Quân chậc một tiếng, cười nói: “Ngươi nhìn thấy hết rồi à?”



Tiểu thái giám lắp bắp mất một lúc mới kinh hoàng hét lên: “Bệ... Bệ hạ băng hà rồi...”



Giọng nói của hắn ta cao vút, the thé, hộ vệ xung quanh đều nghe thấy, bọn họ đều giật mình.



Khí thế lập tức tuột dốc không phanh, quân địch nhân cơ hội này đánh sâu vào trong.



“Bệ hạ băng hà!”




Chỉ trong thoáng chốc hoảng hốt, Tuệ Quân liền cảm thấy eo mình căng lên, cả người rơi vào trong lồng ngực của gã đàn ông, mùi tanh tưởi của máu và cảm giác lành lạnh của áo giáp ập đến.



“Mỹ nhân, bản tướng quân biết trong tay nàng có dao găm, nàng có thể dùng con dao đó để đâm ta. Có thể khiến ta bị thương hay không, phải xem bản lĩnh của nàng thế nào?



Nói rồi gã cười khẽ, cắn nhẹ lên thùy tại của Tuệ Quân, giọng nói trầm khàn tràn ngập vẻ chàng ghẹo trêu đùa.



Tuệ Quân cũng là người đã biết việc đời, sao cô lại không hiểu ý định của gã đàn ông này, cô âm thầm cắn răng, kìm nén ý nghĩ muốn đâm gã.



Bây giờ cái quan trọng nhất là tự bảo vệ bản thân, những chuyện khác cô có thể nhẫn nhịn được.



Gã đàn ông cười lớn bế thốc Tuệ Quân lên, leo lên ngựa.



Tiếng gào thét chém giết bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục, ưu thế của phản quân càng lúc càng rõ rệt.



Phản quân chiến đấu với Cấm vệ quân, cả hai bên đểu giết đỏ cả mắt, căn bản không để ý đến tình hình bên này.



Đã bắt được giai nhân tuyệt sắc, tâm trạng của gã tương phản quân vô cùng sung sướng.



Đang định cầm vũ khí tiếp tục giết chóc thì cảm giác nguy hiểm đột ngột ập đến xông thẳng lên não gã.



Cảm giác này gã không thể diễn tả được bằng lời, như thể khắp bốn phương tám hướng đều có những đôi mắt đang nhìn chằm chằm gã, khiến gã không còn đường thoát.



Hàng mày kiếm nhưởng cao, gã kẹp chặt lưng ngựa, đang định tìm nguồn gốc của cảm giác đó thì gã thoáng liếc thấy sự hỗn loạn ở một góc nào đó của chiến trường.



Tuệ Quân cam chịu dựa vào trong ngực của gã đàn ông, bình tĩnh tính toán bước tiếp theo.



Cô biết gương mặt và thân hình của mình là thứ hấp dẫn mà đàn ông không thể kháng cự được.



Dùng tốt thì cô sẽ an toàn.



Đang nghĩ vậy, gã đàn ông đang ôm cô đột nhiên thét to, giục con tuấn mã gã đang cưỡi phi về một phía nào đó.



Tuệ Quân bị xóc mở bừng mắt ra nhìn.



Đôi mắt xinh đẹp đó càng lúc càng sáng ngời, cảm giác xót xa trỗi dậy trong lòng.



“Lang... Lang quân?” >