Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 731 :
Ngày đăng: 14:36 30/04/20
Lang quân?
Người đàn ông tai nghe thấy Tuệ Quần nỉ non, lửa giận trong lòng gã bỗng chốc bùng lên, đôi mắt diều hâu mang theo sát khí rõ ràng.
Cây trường thương bạc giống như linh xà, linh hoạt đến khó tin, trong không trung vạch ra từng đường màu trắng rực sáng như ánh bạc.
Máu đỏ tươi, thương màu bạc, màu đỏ lòm chói mắt.
Một người, một ngựa, một thương chém thẳng một đường, thương bạc vung tới, máu thịt bị rách theo lưỡi dao, máu tươi bắn tung tóe.
Cấm vệ quân đối phó không ngừng nghỉ với quân phản loạn còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì yết hầu và trán của họ đã có một vết máu đỏ lòm, cơ thể nặng nề đổ xuống đất, không còn ý thức. Giống như sói vào bầy cừu, không cần biết trước mặt có bao nhiêu con cừu, cũng không thể ngăn cản được con sói tàn sát.
Tuệ Quân hồi hộp cắn chặt môi dưới, hai tay không tự chủ được mà ôm chặt chiếc mũ giáp của gã đàn ông.
Cùng với tia sáng của cây thương lóe lên, ánh sáng thương bạc kèm theo máu tươi, cùng với tâm trạng phập phồng dữ dội của cố.
“Người kia là nhân tình của nàng sao?”
Gã đàn ông ôm ấp Tuệ Quân khinh miệt hừ lạnh, cầm vũ khí hướng người kia đâm tới.
“Đáng tiếc là một tên nhóc không biết tự lượng sức mình, e là phải chết không nhắm mắt!”
Khương Bổng Cơ mặc bộ giáp màu đỏ bạc đang tiến vào quân địch mà giống như chỗ không người, rất nhanh liền xông vào trong trận của quân địch.
“Nhóc con, ăn một đao của bản tướng quân!”
Dù cho lập tức thêm một Tuệ Quân, gã vẫn không bị ảnh hưởng, trường đao nặng trĩu đâm thẳng về sống lưng của Khương Bồng Cơ.
Có điều, Khương Đồng Cơ cũng không phải là người dễ bị đánh lén thành công như thế.
Chỉ thấy cô nhẹ nhàng chặn lại, âm thanh vũ khí chạm vào nhau nặng nề rợn người.
“Sức mạnh quả nhiên lớn!”
Cô cười giễu cợt, trường thương quét ngang xử lý sạch sẽ quân địch, sau đó hướng về phía tên tướng lĩnh.
Trong lòng gã đàn ông cũng vừa kinh ngạc vừa đau buồn, sức lực của gã đã thuộc dạng mạnh mẽ hiếm có, tung hoành bao nhiều năm hiếm gặp đối thủ.
Không ngờ hôm nay còn gặp phải một người mạnh hơn, lại còn là một thiếu niên chưa trưởng thành.
Thần lực trời sinh cũng miễn bàn, vậy mà lối đánh còn linh hoạt, bóng thương dày đặc giống như tấm lưới gió không thể lùa qua.
Gã luôn tự phụ sức lực của mình nhưng cũng không dám khinh thường, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Nếu không phải đám binh lính bên cạnh kiềm chế tên nhóc xa lạ này, gã đàn ông cảm thấy gã sẽ thất bại thảm hại hon.
Gã phải dùng một tay ôm lấy Tuệ Quân, một tay còn lại thì cầm vũ khí, dồn dập liên tiếp bị lực mạnh va chạm sớm đã mỏi nhừ không chịu nổi, cơ bắp ở cánh tay đã phồng lên, xuất hiện tia máu. Tuệ Quân cũng nhận thấy được cục diện, gấp gáp lại hoảng loạn nói một câu “Xin lỗi”.
Lúc này, tâm trí của gã đã bị Khương Hồng Cơ thu hút toàn bộ, căn bản không có chút tinh thần dư thừa nào.
Tuệ Quần rút dao găm trong tay áo, đầm một nhát vào đùi người đàn ông, nhân lúc gã bị đau hỗn loạn, nghiêng người nhào về hướng Khương Đồng Cơ.
“Em cũng không sợ chết!”
Khương Hồng Cơ tỉ mỉ nhìn động tác của Tuệ Quân, đã chuẩn bị xong tinh thần đón người từ sớm nhưng vẫn không nặng không nhẹ dạy bảo một câu.
Gã đàn ông bị Tuệ Quân đầm một đao lấy lại tinh thần, mặt lóe lên một tia không cam lòng.
Nhưng mà gã không hề ra tay với Tuệ Quân mà phun một ngụm máu tươi, tùy ý cười: “Dám cướp nữ nhân từ trong tay bổn tướng, người có gan. Ngoan ngoãn báo tên đi, tâm tình của bổn tướng tốt có lẽ sẽ cho người toàn thây!”
Khương Hồng Cơ bảo vệ Tuệ Quân ở trong lòng, nếu để cô ấy ở trên lưng ngựa thì ai biết cô ấy có thành bia bắn tên không?
“Ha ha, nói mạnh miệng cũng không sợ gió to làm đau đầu lưỡi” Khương Đồng Cơ đối phó quân địch thành thạo điêu luyện,
Lúc này cô đã thử phá vòng vây, quân phản loạn không hề kiêng nể vô số mũi tên nhắm thẳng vào chỗ hiểm của cô.
Khương Bổng Cơ hạ thấp giọng nói với Tuệ Quân: “Ôm chặt ta, cẩn thận vào!”
Tuệ Quần làm theo lời cổ nói, gò má dán vào mũ áo giáp của cô, giọt lệ khó khăn lắm mới có thể ngừng lại rơi xuống. >