Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 784 :
Ngày đăng: 14:37 30/04/20
Đối mặt với thái độ lạnh nhạt và xa cách của Phù Vọng, Mạnh Hồn không hề tức giận mà ông cười, ôn hòa nói: “Xưa đầu bằng nay, giờ tướng quân chuẩn bị được Mạnh Trạm xem trọng thì đương nhiên không
nhớ một tên binh hèn tướng nhát chịu ơn ngài lúc trước rồi. Mới đây nghe nói tướng quân là tướng lĩnh bảo vệ của ải Gia Môn, nhớ đến ân tình năm đó liền chủ động xin đi, đặc biệt đến cảm ơn ngài.”
Mạnh Hồn nói vô cùng chân thành, giống như chuyến đi lần này chỉ là vì muốn cảm tạ Phù Vọng vậy.
Nhưng mà người thông minh một chút đều biết đây là điều không thể.
Trong tình thế hai quần đang là thù địch, đến người thân còn phải tránh gặp để khỏi gây nghi ngờ, chứ nói gì đến Mạnh Hồn và Phù Vọng.
Nếu như Mạnh Hồn thực sự đến cảm ơn lúc trước Phù Vọng đã giúp đỡ thì lúc nào cảm ơn mà không được, đầu cần phải chọn cái lúc nhạy cảm này?
Tư thế ngồi của Phù Vọng biếng nhác mà tùy ý, tỏ vẻ ngạo mạn lại vô lễ, từ đầu đến cuối không coi Mạnh Hồn ra gì.
“Lời cảm ơn của người bản tướng quân nhận rồi” Lúc này Phù Vọng mới liếc nhìn Mạnh Hồn, nhìn ông ăn mặc đơn giản, chẳng có chút xa hoa nào cho nên gã chế giễu nói: “Người đời đều nói, chim khôn lựa cành mà đậu, sao sau khi Mạnh Hiệu úy đổi chủ lại càng nghèo đi thế. Ngươi đến cảm ơn, ít nhiều cũng nên mang chút lễ vật ổn ổn đến, sao lại đi tay không đến thế này? Nếu như khó sống quá thì đừng ngại bỏ Liễu Hi. Cầu xin chủ công có lẽ vẫn có thể thu nhận ngươi.”
Lúc này, Phù Vọng nhìn thấy ở bên ngoài có một góc áo, hai đầu lông mày lưỡi mác cau lại.
“Ai lén lén lút lút ở bên ngoài, còn không chui ra đây cho bản tướng quân!”
Nói xong, trên mặt Phù Vọng lóe lên tia hung ác, đứng dậy sải bước ra ngoài, giơ tay kéo một người vào.
“Xin tướng quân bớt giận.”
Phù Vọng ném người kia sang một bên, tên lính kia mặt mũi tái nhợt, vội vàng chạy tới cầu xin tha thứ.
[Nếu chỉ múa đạo múa thương thì đời này cũng chỉ có thể trở thành một võ sĩ nghe chỉ huy của người khác. Bán
mạng, dựa vào võ nghệ mà sống thì có cố gắng ra sao thì võ sĩ cũng chỉ là võ sĩ, không thể trèo lên cao được. Bình thường rảnh rỗi thì đọc sách về binh pháp nhiều hơn, có lẽ sau này sẽ trở thành tướng quân.]
Mặc dù Phù Vọng chỉ thuận miệng nói nhưng đối với Mạnh Hồn của lúc đó mà nói thì giống như xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, chỉ cho ông đường đi lối bước.
“Giờ không có người ngoài, tướng quân không cần lo lắng lời của hai ta bị kẻ thứ ba nghe thấy” Không đợi Phù Vọng trở mặt, Mạnh Hồn nói: “Năm đó tướng quân nhận ân huệ của Quận thủ Phù Dương, tình cảm với Quận thủ Phù Dương như cha con. Bây giờ ngài dốc lòng cho Mạnh thì có thực sự là cam tâm tình nguyện không?”
“Lại châm ngòi chia rẽ!” Phù Vọng hỏi lại Mạnh Hồn: “Trước khi hai quân ra trận, người nghĩ rằng có thể bàn chuyện tình cảm sao? Tiễn khách!”
Gã nổi giận đùng đùng gọi người đuổi Mạnh Hồn đi, trước khi rời khỏi ánh mắt còn hung ác liếc nhìn chỗ nào đó một cái.
Phù Vọng đã bắt được một kẻ nghe lén nhưng không có nghĩa là bên cạnh không còn kẻ nghe lén thứ hai.
Có một số người nghe lén, gã có thể tùy ý nói muốn giết là giết nhưng một số người lại không thể động vào.
Mạnh Hồn chính là biết bên trong con người thứ ba, mới tỏ vẻ thân thuộc như thế.
Nhìn như đang lôi kéo Phù Vọng nhưng thực ra là đem gã nướng trên đống lửa.
Châm ngòi chia rẽ, cho dù ở thời đại nào thì cũng có tác dụng.
Huống hồ, lòng dạ Mạnh Trạm nhỏ mọn, không thực sự tin tưởng Phù Vọng, nếu không thì sao lại cho nhiều tại mắt nằm vùng bên cạnh gã thế chứ? >