Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 800 :

Ngày đăng: 14:37 30/04/20


Đối mặt với sự thẳng thắn của Phù Vọng, Khương Hồng Cơ lại không hề tỏ vẻ ngần ngại như gã đã nghĩ, ngược lại còn cười giễu: “Phù tướng quân, rốt cuộc là ai đã khiến người cảm thấy Liễu Hi ta đây không dám dùng ngươi?”



Khương Hồng Cơ đứng dậy khỏi chiếu ngồi, đi đến trước mặt Phù Vọng, hai người cách nhau chưa đến nửa trượng.



Trong mắt người ngoài khoảng cách này khá là nguy hiểm, vì Phù Vọng rất có thể sẽ bùng nổ, giằng đứt dây trói, sau đó hành thích Khương Bống Cơ. Tuy tất cả mọi người đều biết chủ công nhà bọn họ đánh nhau rất giỏi nhưng với khoảng cách gần thế này bọn họ vẫn toát mồ hôi lạnh vì cô. Quả đúng là câu trả lời của Khương Hồng Cơ nằm ngoài dự đoán của Phù Vọng, điều đó khiến gã lộ vẻ kinh ngạc. Mà điều khiến gã kinh ngạc hơn thế nữa vẫn còn ở phía sau, đối phương thế mà lại tự tay cởi trói cho gã.



Lúc này Phù Vọng cũng không kìm được mà dao động.



“Chim khôn chọn cành mà đậu, đối chủ liên tục ba lần thì có sao?” Khương Đồng Cơ quăng dây trói đi, trả lại tự do cho Phù Vọng: “Mạnh thì chỉ là đám tiểu nhân bất tài vô dụng, bề ngoài thì tỏ ra trọng dụng tướng quân, nhưng trong bụng lúc nào cũng đề phòng. Làm việc cho hạng tiểu nhân như vậy, chẳng lẽ trong lòng tướng quân không cảm thấy ấm ức? Người ngoài đều nói rằng Mạnh thị đối đãi với tướng quân tốt thế này tốt thế kia, nhưng tình hình cụ thể như thế nào chắc hẳn chỉ có trong lòng tướng quân mới rõ ràng nhất.”



Phù Vọng hừ một tiếng, không để tâm đến lời khích bác của cô.



Khương Hồng Cơ nói trúng chỗ đau của gã, những ngày tháng làm thuộc hạ cho Mạnh thị, cuộc sống của gã khá là uất ức tù túng, nhưng như thế vẫn chưa đủ để gã từ bỏ Mạnh thị đi tìm chủ mới. Tuy bọn họ và gã không hợp nhau, nhưng cũng có giao ước ngầm.



Nếu như đi theo chủ mới, Phù Vọng có thể được coi trọng như vậy nữa sao?



Nói miệng thì dễ, nhưng lúc làm thật thì lại là trò khác, trò chiêu mộ người mới này gã thấy nhiều rồi.



“Phù mỗ chỉ là kẻ thô lỗ vô học, không biết được mấy chữ lại không biết ăn nói. Ngài có gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo gì nhiều.” Đạp Mạnh thị, đề cao mình, cái trò tầm thường này Phù Vọng còn lâu mới mắc lừa.



Nói một câu thô tục thì, Mạnh thị là rác rưởi những kẻ trước mặt cũng đâu phải là tiên trên trời?
“Ta khuyên tướng quân nên suy nghĩ thật kỹ, để sau này khỏi phải hối hận.”



Khương Hồng Cơ từ đầu đến cuối vẫn không chịu đưa ra điều kiện của mình, chuyện chiếu hàng Phù Vọng chỉ có thể tạm gác lại. Đợi đến khi Phù Vọng bị người ta đưa xuống rồi, vẻ mặt của Khương Đồng Cơ liền sa sầm xuống.



Cô lẩm bẩm: “Thật muốn chém cho gã một nhát, nhìn ngứa cả mắt.” Mạnh Hồn ở bên cạnh lên tiếng: “Sao chủ công không nói thẳng?” Tổ chất của binh lính trong tay Phù Vọng cũng không tồi, nhưng bọn họ đã quen với sự chỉ huy của Phù Vọng, phối hợp với nhau rất ăn ý, nếu như tách số binh lính này ra phải đến dưới trướng các tướng quân khác có lẽ sẽ không phát huy được một nửa chiến lực vốn có. Ngay từ đầu Khương Hồng Cơ đã quyết định giữ lại binh quyền của Phù Vọng, điều kiện này đối với Phù Vọng mà nói cực kỳ hấp dẫn, thế nhưng tại sao chủ công nhà mình lại không chịu nói với Phù Vọng?



“Mặc kệ gã, mài bớt tính kiêu ngạo của gã đã.”



Khương Hồng Cơ bình thản nói, như thể sự thực đúng là như thế.



Nhưng thực tế thì sao... Chẳng qua là vì cô không ưa cái gã Phù Vọng này thôi.



Thế nhưng Mạnh Hồn cũng tin lý do của Khương Hồng Cơ, gật đầu tán đồng. “Như thế cũng tốt, Phù Vọng ở dưới trướng Mạnh thị muốn mua được mưa, muốn gió được gió, bình thường vô cùng kiêu căng. Mạnh thị vì muốn mượn sức hắn ta nên vô cùng dung túng.” Mạnh Hồn âm thầm lắc đầu: “Giờ để mặc gã một thời gian, có lẽ sẽ mài mòn kiêu ngạo của gã.”



Chủ công khác với Mạnh thị, không có khả năng đồng ý với những yêu cầu của Phù Vọng.



Lấy một ví dụ điển hình như trước mắt, quan hệ của chủ công với Phong Chân không tồi đúng không? Nhưng mỗi lần Phong Chân đòi hỏi cái gì chẳng phải đều bị cô chọc cho đen mặt? Nếu như sau khi quy thuận mà Phù Vọng không thay đổi cái tật xấu này thì sớm muộn gì cũng sinh ra mâu thuẫn với chủ công.



Bây giờ mặc kệ gã cũng là để Phù Vọng nhìn rõ hiện thực. >