Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 801 :
Ngày đăng: 14:37 30/04/20
Trừ các võ tướng do Mạnh Hồn dẫn đầu tin tưởng vào những gì Khương Hồng Cơ nói thì những người
khác đều đưa mắt nhìn nhau đầy nghi ngờ, rõ ràng là không tin.
Không nói đến hai người Dương Tư và Phong Chân, ngay cả Tề Khuông và Thiệu Quang mới ra nhập cũng đánh hơi được có điều gì đó mờ ám
“Ha, quen là tốt rồi, tính cách chủ công là vậy đấy.”
Phong Chân bày ra vẻ ta đây là người qua đường, ai ủi hai bạn nhỏ ngây thơ mới vào. Tề Khuông là vì vẻ ngoài của mình mà phong cách làm việc có phần khiêm tốn và khép kín, không thích nói chuyện, còn Thiệu Quang thì khá là cởi mở. “Chủ công làm như vậy không sợ chọc giận Phù Vọng sao?”
Chủ công muốn lôi kéo người ta chứ không phải là đắc tội với người ta, nếu như hai bên ầm ĩ quá thì sau này làm thế nào?
Phong Chân thản nhiên cười, anh ta nói: “Chân và Tĩnh Dung đã từng phân tích, chúng ta vẫn luôn cho rằng Phù Vọng khác với người trong thế tục, càng không thể đánh giá gã theo ánh mắt của người bình thường. Chẳng lẽ Sùng Minh không phát hiện ra gã không hề có sự rầu rĩ sau khi thất bại, cũng không vì thế mà tức tối với chủ công? Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là thất bại trước đó đối với gã mà nói chẳng là gì cả. Tên này đã sớm có ý định quy phục, nhưng chủ công không chịu cho gã bậc thang để trèo xuống sau khi đã làm cao, gã không xuống được... Đương nhiên chỉ có thể mạnh miệng chống đỡ mà thôi...” Danh tướng bình thường một khi đã bị người ta đạp từ trên mây xuống bùn, dù tính tình có tốt đến mấy cũng sẽ không có phản ứng gì như thế này.
Không gào lên chửi mắng chí ít cũng sẽ lườm cho cháy mặt hoặc tỏ ra lạnh lùng xa cách. Nhưng Phù Vọng thì sao? Đối phương rất bình tĩnh thừa nhận thất bại của mình, hơn nữa thái độ với Khương Đồng Cơ – kẻ đầu sỏ gây ra tình cảnh hiện giờ của gã lại rất bình thản. Phong Chân phân tích cẩn thận điểm này mới rút ra được một kết luận. “Phù Vọng không quan tâm đến việc trung thành với ai, chỉ quan tâm đến việc người mà gã sẽ trung thành có thể đem lại lợi ích gì cho gã. Lợi ích ở đây không nhất thiết là vàng bạc châu báu... Thứ Phù Vọng để tâm nhất là gì? Có lẽ là đám thuộc hạ cũ của hắn. Cứ đợi mà xem, sớm muộn gì gã cũng chủ động thỏa hiệp mà thôi.”
Hay nói cách khác, chỉ cần Khương Hồng Cơ vẫn còn nắm giữ những người đó trong tay, sớm muộn gì Phù Vọng cũng sẽ quy thuận. Thiệu Quang nói: “Nếu như không thể dùng đức độ để thuyết phục gã thì dù Phù Vọng có quy thuận thì đó cũng chỉ là giả bộ, nói không chừng trong lòng gã sẽ oán hận.” Phong Chân nói với vẻ chắc chắn: “Nếu là người khác, đương nhiên sẽ có oán hận trong lòng nhưng Phù Vọng thì không phải lo.”
Lúc trước đã nhắc đến rồi, Phù Vọng là người khá là thực dụng, chỉ cần có lợi ích, gã có thể không so đo tiểu tiết.
một mức độ nào đó thì những tên thẳng thắn như Phù Vọng rất khó đối phó nhưng chỉ cần tìm đúng cách, gã lại rất dễ đối phó.
Thiệu Quang nghe xong cau mày.
Lần này Mạnh thị là kẻ thua đau nhất, vừa mất tướng vừa mất quân..
Mạnh Trạm tức đến mức phát điện, Xương Thọ Vương tức đến mức ngã ngửa, bọn họ chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy sảng khoái.
Nếu như có thể tận mắt chứng kiến thì quá tuyệt.
Lúc Hoàng Tung nhận được tin này đã là ngày thứ mười sau khi trận chiến ở ải Gia Môn diễn ra.
“Lan Đình thật không đơn giản, không ngờ lại chơi cho Mạnh thị một số to như vậy, đúng là sảng khoái!”
Anh ta cầm cuộn thẻ tre ghi chiến báo, cười to đi vào sảnh chính vụ.
“Chủ công, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tất cả mọi người ngẩn ra, không biết Hoàng Tung gặp được chuyện gì mà lại vui đến vậy? Hoàng Tung đưa cuốn thẻ tre trong tay cho Phong Giác, nói: “Hoài Giới xem là biết, lần này Lan Đình dương danh thiên hạ.” Phong Giác mở chiến báo, trên cuốn thẻ tre chữ viết dày đặc. Sau khi đọc xong, Phong Giác đưa chiến báo cho mấy người Trình Tĩnh. Trình Tĩnh đọc xong, trong đầu cũng có dự tính. Sự chú ý của mọi người đều bị nội dung trong chiến bảo thu hút, nhưng từ đầu đến cuối Trình Tĩnh đều giữ vẻ bình tĩnh, bởi vì anh ta nhìn thấy được một thứ khác.
“Quận thủ quận Ngọa Long của Hạo Châu đã chết, chỉ còn một người thừa kế duy nhất cùng với số tàn binh đều nằm trong tay Liễu Hi... Chủ công, bây giờ vẫn còn quá sớm để vui mừng.” Hạo Châu cũng coi như là đại bản doanh của Hoàng Tung, quận Ngọa Long cũng là địa bàn tiếp theo mà anh ta định thôn tính.
Nụ cười trên gương mặt Hoàng Tung biến mất, anh ta nói: “... Đúng là như vậy... nhưng... Với tính tình của Lan Đình, chỉ e là không dễ nói chuyện. Bây giờ còn không biết thái độ của cô ấy như thế nào, tùy tiện đến nhà, chỉ e là không ổn.”
Bọn họ còn không biết thái độ của Khương Hồng Cơ với chuyện này là như thế nào. Đối phương muốn mượn cớ hỗ trợ huyết mạch của quận thủ quận Ngọa Long để chen chân vào thế lực ở Hạo Châu?
Hay là để mặc cho đứa trẻ đó tự sinh tự diệt? Hoặc là... Hợp tác với Hoàng Tung, dùng huyết mạch của vị quận thủ đó để trao đổi lợi ích? >