Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 13 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



“Tôi tới công ty.”



Giây tiếp theo, hắn bỗng dưng đứng lên, “Diệp tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, không cần khách khí.”



Tiếng bước chân dần dần đi xa.



Vân Khuynh vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích.



Nhịp tim, thế nhưng rối loạn.



Công lược nói.



Đối mắt từ 8 giây trở lên, tỷ lệ sinh ra tình yêu tăng gấp bội?



Bản thân mình, hình như thật sự có cảm giác.



Vân Khuynh bỗng nâng tay lên, bưng kín mặt.



Dưới khe hở ngón tay, là một mảnh đỏ bừng.



Nhưng… Bùi Quân Mịch đâu?



*



Mấy ngày kế tiếp.



Vân Khuynh đều ở lại nhà họ Bùi.



Chỉ là, quý nhân Bùi Quân Mịch rất bận, thời gian hai người có thể gặp mặt nhau, cũng không nhiều.



Nhà họ Bùi nằm tại khu đất cho người giàu, rất an tĩnh.



Trong một đống biệt thự lớn, một người hầu cũng không thấy.



Chỉ có người phụ trách quét dọn, thi thoảng sẽ tới.



Khó trách, Bùi Quân Mịch thường ở khách sạn.



Ở chỗ này, căn bản không có người để sai sử a!



Chỉ là, từ khi nàng bắt đầu nấu cơm ngày ba bữa, Bùi đại gia chủ, thật ra thường về nhà hơn nhiều…



Vân Khuynh nâng má, kích mở một trang web, đột nhiên cảm thấy.



Người đàn ông kia, khi không liền về sớm, là vì cơm tối đi?



Rốt cuộc, mỗi ngày, địa điểm bọn họ gặp nhau, chính là bàn ăn…



Nàng cắn cắn môi, có chút nhụt chí.



Tóm lại, mình chính là một nữ đầu bếp?



Vân Khuynh lại nghĩ lại tưởng tượng, nhớ tới công lược từng nói, muốn bắt được lòng đàn ông, trước hết phải bắt được dạ dày của hắn.




Có lẽ, hắn sẽ sinh ra một chút hứng thú với một vài cô gái, nhưng, chưa từng có hành động chính thức gì.



Như Diệp Âm Âm.



Bùi Quân Mịch với cô ta, xác thật có vài phần để ý.



Bởi vì, không ai rõ hơn hắn, loại phụ nữ mỹ lệ “đơn thuần” này, họa thủy đến cỡ nào…



Kỳ thật, người thật sự làm hắn nhìn không thấu, là Diệp Vân Khuynh.



Bùi Quân Mịch không rõ, vì sao cô gái này kiên định cho rằng, mình nhất định phải có được Diệp Âm Âm?



Càng không nói đến, khí chất cùng thủ đoạn trên người nàng cùng những thứ hắn điều tra được hoàn toàn khác nhau, cứ như hai người vậy…



Kinh ngạc nhất chính là, tối hôm đó, vốn chỉ là một câu vui đùa, không nghĩ tới, Diệp Vân Khuynh, thật sự đến đây ở.



Hai người đã nhiều ngày ở chung, cũng là mười phần vi diệu.



Có đôi khi, Bùi Quân Mịch đọc được ánh mắt nàng nhìn về phía mình, nội dung bên trong, thậm chí làm hắn nghi hoặc.



Mà, lúc này.



Hắn phát hiện, dưới sự dụ dỗ từ tay nghề nấu ăn vô cùng tốt của Diệp Vân Khuynh, thời gian mình về nhà, càng ngày càng nhiều.



Bùi Quân Mịch miết môi, thần sắc đen xuống vài phần.



Hắn khó có được thu lại thần thái tà tứ, tuấn nhan hơi trầm xuống, đi nhanh lên tầng.



Đi qua một gian phòng sáng đèn, bước chân của hắn dừng lại.



Trong thư phòng.



Vân Khuynh cầm bút lông, tư thái ưu nhã đứng trước bàn, thần thái chuyên chú, đang vẽ cái gì trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh.



“Cô.. đang làm gì?”



Giọng nam trầm thấp, đột nhiên vang lên phía trước nàng.



!!!



Vân Khuynh cả kinh.



Giây tiếp theo, tay nàng run lên.



Lúc hắn còn chưa phản ứng lại, nàng liền theo bản năng cầm tờ giấy Tuyên Thành, giấu sau lưng!



“Tôi…” Vân Khuynh ngẩng đầu, quả nhiên thấy người đàn ông híp mắt, đứng cách đó không xa, ý vị không rõ đánh giá mình.



“Không có gì, tôi, tôi mượn thư phòng luyện chữ.”



Nàng rũ mắt, nhất thời có chút chột dạ.



Bùi Quân Mịch yên lặng nhìn Vân Khuynh, đột nhiên nói: “Lấy ra đây.”