Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 14 :
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Mặt đẹp của Vân Khuynh ửng đỏ khả nghi.
Nàng lui ra sau một bước, mắt đẹp chột dạ nhìn trái nhìn phải, quả thực muốn tìm cái hố chui xuống.
“Tôi… tôi viết loạn,” Vân Khuynh ấp úng nói: “Không cần làm bẩn mắt Bùi gia chủ…”
Bùi Quân Mịch cười khẽ một tiếng, cặp mắt đào hoa mị người khẽ nâng, thẳng tắp chế trụ mắt nàng.
Vân Khuynh không khỏi cứng lại.
Trong thời gian ngắn nàng ngây người, người đàn ông đã tiến lên, vòng tới phía sau nàng, bắt lấy cổ tay nàng!
Vân Khuynh bị đau, tay cũng theo đó buông lỏng ra.
Tờ giấy Tuyên Thành kia, liền nhẹ nhàng rơi xuống tay Bùi Quân Mịch!
“Anh…” Vân Khuynh lấy lại tinh thần, phát hiện người đàn ông đang chuyên chú nhìn tờ giấy, không khỏi xấu hổ.
Kia, kỳ thật là một bức tranh.
Bùi Quân Mịch để nó lên bàn sách, chậm rãi mở ra.
Một bức tranh thủy mặc tinh tế hiện ra trên trang giấy trắng tinh, nam tử trong bức tranh, dựa vào thân cây liễu, mặt mày tuấn mị, một thân áo trắng phiêu dật, cổ áo khẽ bay. Động lòng người nhất là đôi mắt đào hoa híp lại, nét mặt cười như không cười, mang theo ý câu nhân như có như không, phong lưu thiên thành.
Cái này, làm Bùi Quân Mịch ngơ ngẩn.
Nam tử trong bức tranh này, tuy rằng mặc cổ trang, nhưng, mặt mày cùng thần thái, cực kỳ giống một người.
… Chính là hắn.
Bùi Quân Mịch nghiêng mắt, thoáng nhìn hướng Vân Khuynh.
Liền thấy trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo, sớm đã đỏ bừng.
“Diệp tiểu thư… không có gì giải thích sao?”
Giọng nam lười biếng mà nghiền ngẫm vang lên. Bùi Quân Mịch dựa nghiêng trên bàn sách, cười như không cười liếc Vân Khuynh.
Cùng thần thái người trong bức tranh, không có sai biệt.
Vân Khuynh cắn cắn môi, xấu hổ tới cực hạn.
Hôm nay, tâm tình nàng không tốt, vừa vặn đi qua thư phòng, thấy có bút mực, liền nổi lên hứng thú.
Không nghĩ tới, cuối cùng sẽ vẽ nên bức tranh này.
Kỳ thật, khi nàng hạ bút, đang cân nhắc chuyện đối phó với Diệp Âm Âm, cả người, đều tâm thần không yên. Tự nhiên, ý thức cũng không quá rõ ràng.
Đặt bút xuống, định vẽ xấu lung tung một chút thôi, nhưng…
“Chỉ là tranh chân dung, nhất thời hứng khởi, mượn bản gốc của Bùi gia chủ…” Vân Khuynh nỗ lực bình tĩnh lại, ý đồ vân đạm phong khinh mà tránh qua việc này.
“Nhưng mà, mạo phạm quyền chân dung của Bùi gia chủ, quả thật tôi không đúng…”
Lê Tiểu Tiểu lập tức tỉnh ngủ.
Cô vừa ngẩng đầu nhìn, liền kinh hãi.
Trời ơi!
“Ngài… Ngài là…”
Lê Tiểu Tiểu nhìn vị đại mỹ nhân trước mắt, thiếu chút nữa nghĩ rằng mình nằm mơ.
Đối phương mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt mang theo trấn an.
“Tôi muốn tìm chủ tịch Diệp. Ngài ấy ở…?”
Lê Tiểu Tiểu đỏ mặt, ấp úng nói: “Sáng nay chủ tịch và tổng giám đốc Diệp chuẩn bị họp ở tầng 23, ngài có thể đi lên.”
Cô gái kia nghe vậy, nói cảm ơn với cô, rồi cười cười, xoay người rời đi.
Lê Tiểu Tiểu ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng cô gái kia.
Qua vài giây, mới đột nhiên phản ứng lại, một phen túm lấy đồng nghiệp bên cạnh, “Cậu, cậu có thấy…”
“Là cô ấy! Chúng ta không hoa mắt chứ!?”
Em gái vừa rồi vẫn làm phông nền trước sân khấu cũng điên rồi.
“Lê Tiểu Tiểu, vận cậu thật tốt, sao cô ấy không hỏi tớ…”
“Đúng vậy. Trời ơi, trời ơi, đây là đại tiểu thư! Quả thực còn đẹp hơn trên TV!”
Vài người kích động thảo luận, còn có người lấy di động ra, điên cuồng ấn bàn phím.
Không bao lâu.
Tin đại tiểu thư xuất hiện ở công ty, thông qua mấy diễn đàn bát quái, lập tức truyền khắp tòa nhà.
Mà lúc này, tầng cao nhất.
Trước phòng họp.
Đoàn người vừa chuẩn bị đi vào đều đứng ngốc ở cửa.
Diệp Cẩn Huy đứng đằng trước, đã đen mặt.
Mà sắc mặt Diệp Bỉnh Hiên cũng không tốt, cảnh giác nhìn lướt qua vị khách không mời mà đến, phía sau, còn che chở một tiểu mỹ nhân nhu nhu nhược nhược.
“Cô tới làm gì?”
Rốt cuộc, Diệp Cẩn Huy mở miệng, trong ngữ điệu nghiêm khắc, ý trách móc vô cùng rõ ràng.
Vân Khuynh nhấp môi cười.
“Cha, cha nói như vậy, con gái không hiểu. Con đến công ty nhà mình xem, cũng không được sao?”