Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 15 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



Diệp Cẩn Huy lạnh mặt, trách mắng: “Hồ nháo!”



Trước mặt cấp dưới, hắn không thể trực tiếp phát tác. Nhưng kỳ thật, đối với cô con gái sau này nhận về, hắn không chấp nhận chút nào.



Đặc biệt là cô con gái này mấy ngày trước tự tiện ly hôn với Giang Diệc Thừa, khiến nhà họ Diệp mất mặt lớn.



Mà suy nghĩ của Diệp Bỉnh Hiên đứng một bên cũng không khác gì.



Mặt ngoài hắn duy trì tác phong nhẹ nhàng phong độ, nhưng trong ánh mắt ôn nhuận kia, lại có hàn ý thật sâu.



Người phụ nữ Diệp Vân Khuynh này thế nào, hắn không thèm để ý, nhưng, nếu cô ta dám động đến Âm Âm…



Vân Khuynh thấy biểu hiện giống như đối mặt với quái vật hồng hoang của hai người này, càng cảm thấy nguyên chủ không đáng bị như vậy.



Nói đến hai cha con cầm quyền nhà họ Diệp, Diệp Cẩn Huy, tuy rằng tuổi hơi cao, lại bảo dưỡng thỏa đáng, cả người tràn ngập mị lực thành thục; mà Diệp Bỉnh Hiên, càng là nhân tài khó tìm trong xã hội thượng lưu, là nhân vật đông đảo thiên kim hướng tới.



Đáng tiếc, hai người này, chỉ “độc sủng” Diệp Âm Âm.



Chỉ là, giống Giang Diệc Thừa, cha con nhà họ Diệp, cũng chưa bao giờ thủ thân vì nhân nhi của mình.



Loại tình cảm cấm luyến vặn vẹo với Diệp Âm Âm này, là yêu sao?



Vân Khuynh không hiểu, chỉ cảm thấy ghê tởm.



Nhưng mà, bất kể bọn họ đối xử với Diệp Âm Âm thế nào, nhưng với nguyên chủ, đúng là tàn nhẫn cực điểm!



Ánh mắt nàng tối sầm lại, đang muốn nói cái gì đó.



Một âm thanh mềm mại đột nhiên vang lên: “Vân Khuynh, chị tới rồi. Có phải đã đọc tin nhắn của em rồi không?”



Là Diệp Âm Âm!



Chỉ thấy cô ta đi ra từ phía sau Diệp Bỉnh Hiên, đi vài bước tới trước mặt Vân Khuynh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, tràn đầy vẻ vui mừng.



Vân Khuynh bị cô ta túm, cũng chỉ cười cười: “Tin nhắn nào?”




Lời nói vừa hết, mấy cao tầng vừa rồi rất thưởng thức nàng, đều thấy hứng thú. Đặc biệt là nữ giám đốc bộ phận kế hoạch vừa nói chuyện cho Vân Khuynh kia, còn hát đệm thêm: “Khó được đại tiểu thư hăng hái như vậy. Chủ tịch, tôi thấy ý kiến vừa rồi của đại tiểu thư không tồi, không bằng…?”



Còn chưa nói xong, Diệp Bỉnh Hiên đã cười, đánh gãy cô: “Vân Khuynh, anh biết em gần đây tâm trạng không tốt, nhưng chuyện lớn của công ty không thể đùa giỡn.”



Một câu tiếu lý tàng đao (*) của hắn, lập tức đem hành vi của Vân Khuynh thành xả stress sau ly hôn.



(*) tiếu lý tàng đao: trong nụ cười ẩn giấu gươm đao.



Mà Diệp Cẩn Huy không mặn không nhạt im lặng, căn bản không thèm quan tâm.



Suy nghĩ của hai người đều giống nhau.



Diệp Vân Khuynh có vị trí gì?



Cũng chỉ là quân cờ kiềm chế Giang Diệc Thừa thôi! Còn muốn đoạt quyền, người phụ nữ này, ngại mệnh mình quá dài rồi!



Vân Khuynh nhăn mày, thật ra thấy kỳ lạ. Cha con nhà họ Diệp dù chướng mắt nguyên chủ, nhưng, ở chuyện của nàng mấy hôm trước, cũng phải biết mình đã nắm giữ chuyện đồi bại của bọn họ và Diệp Âm Âm rồi chứ, vậy mà vẫn không hề cố kỵ nửa phần?



“Dù thế nào, em cũng là một phần của nhà họ Diệp, chuyện em làm, cũng chỉ vì muốn góp một phần lực cho công ty thôi.” Vân Khuynh châm chước nói, thử mở miệng.



“Em biết, anh và cha trách em tự tiện ly hôn với Giang thiếu, làm mất mặt mũi nhà họ Diệp. Nhưng em… thật sự không nhịn nổi nữa. Em, em vào buổi chiều hôm trước buổi họp báo, kỳ thật… muốn tìm mọi người bàn chuyện. Nhưng…”



Nàng nói, bất động thanh sắc nhắc tới bí mật của bốn người chiều hôm đó.



Diệp Bỉnh Hiên phản ứng lại, đột nhiên cao giọng: “Diệp Vân Khuynh! Cô nói cái gì!”



Hắn đột nhiên quát chói tai, làm mọi người giật nảy mình. Lại nhìn qua, thấy sắc mặt chủ tịch cũng là nổi bão. Mà Diệp Âm Âm, mặt trắng bệch, thân mình mảnh mai, lập tức lung lay sắp đổ.



Nhìn biểu hiện của cha con nhà họ Diệp, Vân Khuynh có chút kinh ngạc.



Không phải đâu?



Chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ còn không biết?



Chính mình sớm đánh vỡ gièm pha của bọn họ…