Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 16 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



Trên thực tế, Vân Khuynh đoán đúng rồi.



Rốt cuộc, hôm đó, tại cuộc họp báo, nàng công bố video Giang Diệc Thừa ngoại tình với người phụ nữ khác, chứ không đề cập trực tiếp tới Diệp Âm Âm.



Ám chỉ duy nhất, cũng chỉ là một câu không tỉ mỉ lúc ấy “Buổi chiều tận mắt nhìn thấy…” Hơn nữa, phía sau còn bị ngắt lời, không có vế sau.



Đối với chuyện này, truyền thông đều ăn ý cho rằng, chỉ là nhà gái tự mình thấy được hiện trường nhà trai ngoại tình thôi.



Điểm nóng quá nhiều, căn bản không ai đặt trọng tâm ở chỗ này.



Cho nên, nếu chưa xem video hoàn chỉnh của cuộc họp báo, căn bản sẽ không lưu ý đến câu nói kia.



Mà cha con nhà họ Diệp, cũng chỉ lướt qua mấy dòng đầu của bài báo, căn bản khình thường đặt chú ý vào nó.



Chỉ có Diệp Âm Âm, lại xem video, cho nên mới nhắn tin cho Vân Khuynh, muốn lén giải quyết.



Nhưng, nàng và Giang Diệc Thừa hai người, không biết vì sao, đều ăn ý không nói với hai vai chính khác.



Bởi vậy, một lần thăm dò này của Vân Khuynh, mới có thể kích động phản ứng lớn như thế của hai cha con này.



Giờ phút này, Diệp Bỉnh Hiên đen mặt, cưỡng chế xúc động muốn bóp chết ả đàn bà ti tiện này, nói với cấp dưới.



“Mọi người đi trước đi, chuyện trong nhà, không tiện nói chỗ này.”



Mấy nhân viên cao tầng không rõ nguyên do, chỉ cho là chuyện đại tiểu thư tự tiện ly hôn, làm chủ tịch Diệp và tổng giám đốc Diệp tức giận.



Lập tức, có người đồng tình nhìn Vân Khuynh. Lại thấy nàng rũ mắt, một bộ dáng mất mát.



Vì thế, trong lòng mọi người cũng không khỏi cảm thán, so với chị Tiểu Tiểu luôn được sủng ái, chủ tịch và tổng giám đốc Diệp đối với đại tiểu thư, thật sự quá coi thường.



Vân Khuynh lại thành công xoát hảo cảm cúi đầu, đợi khi bọn họ rời khỏi phòng họp, mới nâng mắt.



Trong ánh mắt, đã là sắc bén tẩn hiện.



“Khó được cha với anh muốn cùng con bàn chuyện gia đình?”



Không có người ngoài, thần sắc của cha con nhà họ Diệp, cũng không hề che giấu.



Hai người âm lãnh nhìn chằm chằm Vân Khuynh, ánh mắt như rắn độc.



“Diệp Vân Khuynh, tao cảnh cáo mày…”



Diệp Cẩn Huy vừa mở miệng, Vân Khuynh liền không chút để ý đánh gãy hắn: “Sao vậy, sợ tôi phơi bày chuyện gièm pha ra ánh sáng?”



Nàng cười nhạt, “Yên tâm, tôi sẽ không có việc gì tìm việc để làm. Rốt cuộc, đều là người, một, nhà. Truyền ra, tôi cũng không có mặt mũi nào.”



Vân Khuynh lạnh lùng mà đảo qua ba người, châm chọc nói: “Mấy người, thật làm tôi ghê tởm.”



Lời vừa nói, thân mình Diệp Âm Âm run lên, mặt đẹp tức khắc trắng bệch.



Diệp Bỉnh Hiên đau lòng đỡ lấy, hận không thể bóp chết tiện nhân này!



Mà Diệp Cẩn Huy, dùng ánh mắt giống như nhìn người chết, nhìn về hướng Vân Khuynh.




“Đều là con gái của chủ tịch, sao lại khác nhau nhiều như vậy!”



“Còn không phải sao. Tôi thấy, hai người họ trừ vẻ ngoài có chút tương tự, những phương diện khác một chút cũng không giống.”



“Đại tiểu thư, vừa thấy là có phong phạm nên có của thiên kim hào môn. Đối nhân xử thế, hay năng lực làm việc đều không kém chút nào…”



“Ha, vậy cô nói xem, chị Tiểu Tiểu thế nào?”



“Cô ta á, không phải một đóa bạch liên hoa (*) sống sờ sờ sao?”



(*) bạch liên hoa: các em gái ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ, lúc nào cũng cho là mình vô tội.



“Trời, sao cô dám nói cô ta! Mấy ngày trước, Tiểu Chu hảo tâm giúp cô ta làm việc một chút, lại phải ăn mệt…”



“Ha hả, thằng nhóc Tiểu Chu kia, đúng là bị sắc đẹp làm mờ mắt. Nhân gia chỉ nhỏ giọng năn nỉ một tí, thân phận của mình cũng quên…”



“Tôi nói này, chủ tịch và tổng giám đốc Diệp cũng thật lạ, với người có năng lực thì chướng mắt, với tai họa chỉ biết làm nũng thì sủng ái mọi điều…”



“Xì, cô thì biết cái gì? Chuyện hào môn cũng nhiều rồi, đại tiểu thư vừa thấy là người có uy hiếp, tổng giám đốc Diệp sẽ cảnh giác. Còn chủ tịch, chắc là không vui khi cô ấy tự mình ly hôn với Giang thiếu đi.”



“Thì ra là thế. Nhưng mà hiện tại nỗ lực của đại tiểu thư cũng coi như thấy ánh mặt trời, chị Lý ở bộ kế hoạch không phải giao kế hoạch cho cô ấy sao.”



“Ha, cô nói chuyện này à, vị kia cũng muốn góp một chân đấy.”



“A? Không phải chứ? Với trình độ đó của cô ta?”



“Chính là……”







Phòng trà.



Đã qua thời gian nghỉ trưa, mấy giọng nữ bát quái, dần dần đi xa.



Trong góc, một bóng người đột nhiên hiện ra.



Trên gương mặt xinh đẹp xưa nay luôn điềm đạm đáng yêu vô hại, giờ phút này đầy ghen ghét.



Người nắm chặt tay, đột nhiên động.



Trước một văn phòng, một bóng đen uyển chuyển nhẹ nhàng thoảng qua. Rốt cuộc, ở một chỗ, đột nhiên dừng lại.



Nhiều lần, liền biến mất ở trong nhà.



Thật lâu sau, rốt cuộc xuất hiện lần nữa, vội vàng chạy xa, hoàn toàn ẩn trong bóng đêm.



Mà trong phòng làm việc vừa bị đột nhập, một mảnh đen nhánh.



Chỉ có đồng hồ báo thức trên bàn, kim đồng hồ chuyển động, phát sáng ánh huỳnh quang.



Trước đống văn kiện hỗn độn, có một cái nhãn sáng lên trong chớp mắt.



Mặt trên viết: Diệp Vân Khuynh.