Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 132 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


Đó là,



Một thanh âm sạch sẽ đến mức không có chút tạp chất nào trong đó, mặc dù có ba phần giễu cợt, lại vô tình để lộ ra lãnh ý của người nói.



Có điều lúc này, trong phòng không có một ai đáp lại ——



“Á….” Trên bàn mổ.



Triệu Thành Nam giãy giụa, cột băng lạnh thấu xương vẫn nằm trong lồng ngực gã, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương.



Từng giọt từng giọt, nhỏ trên đất.



Con ngươi gã trợn to, lòng bàn tay bắt đầu khởi động dị năng.



Nhưng mà, Vân Khuynh nhìn thấy hành động của gã thì cười lạnh, lật bàn tay.



“Rầm ——”



Đau đớn quá mức, Triệu Thành Nam trước mắt tối sầm, lịm đi.



“Phụt.”



Một giây tiếp theo.



Vân Khuynh dứt khoát rút cột băng ra, chộp lấy người đàn ông đang hôn mê mới đảo mắt nhìn lại ——



Chớp chớp mắt, đối diện với cặp mắt trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm kia.



Người đàn ông có vóc người cao lớn đang lười biếng tựa lên khung cửa, chăm chú đánh giá nàng.



Đường nét của hắn vô cùng rõ ràng, ngũ quan cực kì tuấn tú, khí chất tuyệt vời.



Giây phút đó, hắn khoác trên mình chiếc áo khoác dài trắng, tựa như mang theo ánh sáng nhu hòa, càng thể hiện sự sạch sẽ tốt đẹp.



Nhưng mà, dù cho ai lần đầu thấy hắn, phần lớn sẽ không thể thưởng thức nổi.



Bời vì, hết sức dị ——



Quá mức hoàn mĩ, ngược lại lại có cảm giác không giống người thật, càng giống kiểu… được chế tạo ra hơn.



Vân Khuynh cảm thấy lạnh, bị hắn nhìn như thế, bỗng nhiên sinh ra cảm giác rét lạnh vô hình.



“Tiến sĩ Lục…”



Vài giây sau.



Cuối cùng Vân Khuynh cũng phá vỡ sự yên lặng:”Rất vui được gặp.”



Nàng cong môi, cười yếu ớt chào hỏi người đàn ông, đồng thời nhớ lại thông tin của thế giới ——



Trong thế giới nguyên bản có ghi lại, trước khi Lục Tiêu trở thành vua tang thi…



Không hề có dị năng?!



Vân Khuynh không thể không chau mày.



Không thể nào.



Nàng có thể cảm nhận được đối phương rõ ràng vô cùng nguy hiểm.



Hơn nữa, năng lực dường như có thể khắc chế được nàng?



Nhân vật như này, là người yêu nhà mình thật à?




Ánh mắt của Lục Tiêu hơi tối đi.



Loại vật thí nghiệm của thế đùa giỡn đi đùa giỡn lại như này… quá hợp ý hắn.



Hơn nữa…



Người đàn ông một tay khẽ nhấn dao lên cần cổ nhỏ bé của cô gái, một tay khẽ nhích ngón, thăm dò động mạch của nàng.



Không có sợ hãi.



Cả nhiệt độ lẫn nhịp tim đều bình thường…



Hắn chưa từng gặp loại hình như này bao giờ.



Môi cong một đường cong hoàn mĩ, khẽ nhớ lại hạng mục nghiên cứu hiếm thấy lúc trước ——



Rốt cuộc làm như nào mới phá được kiểu vật thí nghiệm quý giá như này…



Lục Tiêu thu dao, đôi mắt sâu hun hút vẫn chuyên chú đánh giá cô gái, dần dần hiện lên sự cuồng nhiệt khó tả.



Mà Vân Khuynh vừa được buông ra mới khẽ cúi đầu, phát hiện trên cổ mình lại xuất hiện thêm một vệt máu nữa ——



Đúng là thẳng không đấu lại được cong.



Vân Khuynh: “…”



Thật ra theo như kế hoạch nguyên bản của nàng, Triệu Thành Nam hẳn phải bị đem đi làm vật thí nghiệm, làm tiền đặt cược cho việc hợp tác của căn cứ Giang Nam.



Vấn đề là, Vân Khuynh không ngờ tới…



Lục Tiêu còn hứng thú với mình hơn cả Triệu Thành Nam.



Đáng tiếc, trên phương diện vật thí nghiệm.



Nàng hạ mắt, thầm thở dài, chẳng biết nên trao đổi như nào với vị người yêu mơ hồ kiêm phản diện tiên sinh này như nào.



Giây tiếp theo.



Vậy mà Lục Tiêu lại mở miệng trước.



“Lại đây.”



Hả?!



Vân Khuynh khẽ run, người nào kia vậy mà không nhịn được tiến lên trước, thoáng chốc…



Bế nàng lên?!



————————————————



P/s: bổ sung, năm mới zui zẻ.



—— Kịch nhỏ dịp nguyên đán: Liên quan tới việc chọn vật thí nghiệm.



Lục Tiêu: Tôi đây rất có nguyên tắc đây nhé!



Khuynh Khuynh: Nguyên tắc gì thế?



Lục Tiêu: Nhìn không ưa thì không thèm,



Triệu tra nam: …huhu