Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 133 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


Vân Khuynh con ngươi co lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Tiêu ôm vào ngực.



Giây phút tiếp xúc với nhau nàng mới cảm nhận được cơ thể gầy nhom của hắn lại kiên cố và ấm áp đến thế.



Khí tức sạch sẽ đến tận cùng bao quanh thân nàng, hắn cẩn thận ôm lấy, tư thế mập mờ, cúi người…



Nhẹ nhàng đặt cô gái lên bàn mổ.



Vân Khuynh: “….”



Nàng cũng hiểu, Lục Tiêu hoàn toàn coi nàng là vật thí nghiệm để xử lý.



Vân Khuynh đang suy tư, lòng bàn tay khẽ ngưng tụ hơi nước, định dọn dẹp sạch đống vết máu còn sót lại.



Nhưng mà.



Tiến sĩ Lục nào đó nhíu mày anh tuấn, nghiêm túc nói: “Đừng động.”



Giây sau.



Người đàn ông đứng yên bên bàn mổ, cúi đầu, thỉnh thoảng đưa tay táy máy ổn định cô gái.



Tiếp theo, Lục Tiêu xoay người, không biết moi dụng cụ khử độc ở đâu ra, nhìn về phía vật thí nghiệm của hắn, chuẩn bị “thi công.”



“Ớ, chờ đã.”



Vân Khuynh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà đứng dậy: “Này, anh… đang định xử lý tôi đấy à?”



(editor: edit đến đây cứ ngồi tưởng tượng không biết sau này bác Lục định xin lỗi người yêu như nào, đối xử như này =))) mặc niệm cho tiến sĩ Lục)



Lục Tiêu kinh ngạc liếc nàng một cái: “Đương nhiên rồi.”



Hắn nói như chuyện đương nhiên, thoáng chốc lại nở nụ cười tiêu chuẩn.



“Cô yên tâm đi, tôi chưa bao giờ hạ đao nhầm.”



Người đàn ông nghiêm túc đảm bảo, trong đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Vân Khuynh kia, ẩn sâu sự cuồng nhiệt.



Đối mặt với vật thí nghiệm hợp ý như này, hắn chắc chắn sẽ không phạm một sai lầm nào.



À.



Không biết giới hạn chịu đựng của đối phương là bao nhiêu. Liệu có nên thử không dùng thuốc mê không ta?



Tiến sĩ Lục đánh giá cô gái, trong não đã nghĩ ra 7749 phương án thí nghiệm.



Cũng trong khoảnh khắc đó, Vân Khuynh lạnh người.



Không được!



Nhất định phải xóa bỏ ý nghĩ định giải phẫu mình trong não người kia.



Chớp mắt.



Nàng động não, đột nhiên cười khẽ nói.



“Tiến sĩ Lục nhìn trúng khả năng tự hồi phục của tôi, định dùng cái này để nghiên cứu thuốc chữa ư?”



Ánh mắt của Lục Tiêu bỗng chốc ảm đạm.
“Có điều dù đã có công thức phân tử nhưng nghiên cứu sau này vẫn cần phải có tiêu bản huyết dịch chứ?”



Cô nhìn người đàn ông không nói gì, cong môi: “Tôi tình nguyện cung cấp cho anh.”



Tóm lại, cứ không giải phẫu là OK.



… Nụ cười trên môi Lục Tiêu càng sâu thêm.



Thú vị.



Trong chớp mắt kia, hắn rõ ràng hiện ra sự nhu hòa.



Mặc dù theo logic mà nói, biểu hiện của nàng hoàn toàn kín kẽ, không hề có sơ hở.



Hơn nữa, đây là lần đầu hắn gặp được một vật thí nghiệm thú vị như thế… Hay có thể nói, một “Người” thú vị.



Ít nhất giữ con bé này lại quan sát mà không giải phẫu ngay, Lục Tiêu thấy hẳn còn thú vị hơn.



Thế nên.



Hắn liếc nàng một cái, đồng ý.



“Đã như vậy, sau này… cô làm trợ lý cho tôi đi.”



?!



Vân Khuynh ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ đưa ra yêu cầu như thế.



Có điều, như vậy, càng dễ cho nàng tiếp cận hơn.



“Được thôi.”



Cô gái cười đáp ứng, đôi mắt tỏa sáng.



Lục Tiêu híp mắt, ngồi dậy, cất dụng cụ khử trùng đi.



Cơ mà.



Khi ánh mắt của hắn liếc qua một đống dụng cụ, bỗng nhiên dừng lại.



Cuối cùng.



Dừng lại trên một cái bình thủy tinh ngâm đầu tang thi.



Một cái đầu xanh trắng ngâm trong dung dịch formalin, răng nanh bén nhọn cộng thêm quả da mặt bị ăn mòn càng thêm kinh dị.



Nhưng mà…



Vài giây sau.



Lục Tiêu nheo mắt, quay đầu nhìn cô gái trong trẻo phía sau.



“Trợ lý tiểu thư mới nhậm chức… cô không có gì muốn nói à?”



————————————————



P/s. Bị tóm rồi hehe ~