Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 154 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


Edit: Quỳnh Cửu



Beta: Mạc Khinh Vũ



“Hả?” “Sao không có ai?”



Trong phòng cưới, đèn đuốc sáng trưng.



Nhưng mà, phân nửa người gọi tới bước vào phòng nhưng lại chẳng thấy ma nào trong đấy.



Ù chá!



Nhất thời đám người trơ mắt nhìn nhau.



Đuôi mắt Lý Lực lóe lên: “Ế, hình như trên giường có giấy kìa!”



Ngôn Hoa tiên lên cầm lấy, cứng cả người ——



Tôi và bác sĩ Lục nhà mấy người đi hưởng tuần trăng mật đây, không biết lúc nào về đâu ahihi.



Vì thế trước khi tôi về, nhờ các người dốc sức chăm sóc căn cứ giùm nha. — Vân Khuynh.



“Hả hả, viết gì đấy?”



Mấy người còn lại cũng tiến lên, vừa nhìn…



Tất cả đều chọn yên lặng.



Sau đó, họ tắt đèn phòng, hồn bay khỏi xác bước ra khỏi tân phòng.



Mạnh Giang lẩm bẩm: “Này là bỏ trốn đấy phỏng?”



“Đừng nói nữa!” Lý Lực giận dữ nói tiếp.



“Thằng nào đưa ra cái chủ ý nháo động phòng đấy! Xem chừng luật hoa quả!”



“Hứ!” Ngôn Hoa phản bác: “Tôi đây còn muốn xem lão đại bị tên hồ ly đực kia câu như nào!”







Lời vừa nói ra.



Trong bóng tối tĩnh lặng của tân phòng đột nhiên truyền tới tiếng cười.



Chính là Vân Khuynh đang trốn sau cửa nghe lén ——



Thật ra, hai người có đi đâu đâu, chỉ trốn trong không gian một lúc thôi.



Để tờ giấy kia lại cũng là đáp lễ trò đùa chút ấy mà.







Nói chung, chờ đám bát nháo kia ồn ào chán rồi đẩy cửa bước ra, hiện thân.



Không nghĩ tới.



Vừa bước ra đã nghe thấy lời bình thú vị như này.



Nàng khẽ cười, liếc liếc Lục Tiêu bên cạnh trêu:



“Này hồ ly đực, anh muốn thế nào?”



Chàng trai nheo nheo mắt, ôm chặt Vân Khuynh ——



Mạnh mẽ hôn môi. Ừ, thì thích như này.
“Nhân vật truyền kì thì hờ hờ, luôn thần bí khiêm tốn mà.”



“Phụt ——”



Phía sau hình như có tiếng cười khẽ,



Người hướng dẫn có chút ngạc nhiên nhìn lên, lại thấy thân ảnh của đôi tình nhân đang dắt tay nhau rời đi.



Mặc dù chỉ là bóng lưng, lại vẫn có thể nhìn ra được họ vô cùng ưu tú.



Hơn nữa dường như… hơi bị quen nhỉ.



Người hướng dẫn hồi thần, nháy mắt, người kia đã đi mất.



Lúc này, cô gái nhỏ kia đã thay đổi vấn đề.



“Vậy nữ hoàng bệ hạ và hoàng phu giờ ở đâu ạ?”



Lời vừa hỏi, mẹ của cô bé cũng phải bật cười.



“Nhóc con, thời đại bây giờ so với thời của nữ hoàng đã qua hơn 200 năm rồi.”



Cho dù có là dị năng giả cao cấp đi nữa thì tuổi thọ cũng chỉ tới 150 là nhất, không thể có khả năng sống hơn 200 tuổi được.







“Cô bé đó thú vị thật đấy.”



Bên kia, hai người vừa bước ra khỏi bảo tàng hoàng gia hòa nhập vào đoàn người bước chậm trên đường phố phồn hoa.



Kỳ lạ thay, đoàn người lui tới đều chú ý tới bọn họ.



Không sai.



Đây chính là truyền kì trong miệng của hướng dẫn viên ——



Nữ hoàng đệ nhất cùng hoàng phu bệ hạ.



Vân Khuynh cũng không ngờ tới, sau khi bước vào cấp 10, tuổi thọ của con người có thể dài tới như vậy.



Có điều khác là kiếp này hai người từ chức rất sớm.



Những ngày còn lại họ cùng nhau đi khắp nơi khám phá thế giới mới.



Năm nay, hai người quay trở lại căn cứ Giang Nam, hôm nay là Đế Đô.



Không ngờ tới.



Có thể nghe thấy lời nghị luận “thú vị” như thế ở bảo tàng.



Lúc này, hai người đang nghị luận về vấn đề ban nãy hướng dẫn viên không giải thích được ——



“Bác sĩ Lục, anh nói xem, vì sao Nữ hoàng đệ nhất không có ảnh chụp?”



Vân Khuynh mở miệng trêu, khóe môi mang nụ cười không tốt chút nào.



Mà Lục Tiêu liếc mắt nhìn nàng, lại nhàn nhạt rũ mắt, không nói gì.



Giây tiếp theo.



Nàng ghé sát vào tai hắn, thần bí nói: “Để em nói cho anh biết, là vì…”



Editor: Vì sao vì sao vì sao. Đoán trúng có thưởng!