Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 183 :

Ngày đăng: 17:08 30/04/20


《Chương 183》



DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (7)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸



"...Song Song, em làm sao vậy?"



Cốc Bách Phong có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không rõ nguyên do --



Mấy ngày nay, Hứa Song Song đần độn, hoàn toàn không nhớ tới chuyện "Chắn đạn" đêm đó.



Hắn cảm thấy cực kỳ may mắn, lại chủ động xin đi giết giặc ở lại Hứa công quán chăm sóc cô.



Mới qua một khoảng thời gian, hắn đã ngênh ngang vào nhà, hoàn toàn ngồi vững thân phận con rể Hứa soái.



Lúc này, thấy thần thái mất hồn mất vía của Hứa Song Song, bỗng dưng Cốc Bách Phong muốn quan tâm một chút.



Lại không ngờ.



Thấy bạn trai đi tới, Hứa Song Song càng nhíu chặt mi lại.



Trước đây không nghĩ đến, hiện giờ nghĩ lại, mới cảm thấy "Lâm Nam" trong《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 và Cốc Bách Phong thật sự rất giống nhau.



Loại cảm giác này, làm Hứa Song Song thấy cực kỳ không thoải mái.



Hơn nữa...



"Bách Phong," Hứa Song Song kéo kéo khóe môi cứng đờ, đột nhiên nói:



"Quê quán của anh có phải ở... Thanh Thành hay không?"



Cốc Bách Phong bỗng nhiên sửng sốt.



Kỳ thật, từ sau khi rời khỏi Thanh Thành, hắn cũng không muốn nhắc đến nơi đó--



Đối với Cốc Bách Phong mà nói, đó là quá khứ đầy ảm đạm.



Cứ việc nghĩ đến nơi đó có thể có cha mẹ và...



Nhưng với hắn mà nói, những người này, sớm đã rời khỏi cuộc sống mới của mình rồi.



Lại không nghĩ đến, hôm nay Hứa Song Song sẽ đột nhiên nhắc tới Thanh Thành.



Cốc Bách Phong có chút khó hiểu, lại thấp thỏm kỳ lạ, mặt ngoài lại chỉ bất động thanh sắc nói.



"Đúng vậy. Trước kia không phải đã từng nói với em rồi sao, làm sao vậy?"



Nghe vậy, Hứa Song Song rùng mình, không khỏi theo bản năng truy vấn.



"Vậy ở Thanh Thành anh còn có thân nhân nào không, ví dụ như cha mẹ, hay là có người đã đính ước nào..."



Sắc mặt Cốc Bách Phong bỗng nhiên đại biến!
Mấy tháng trước Thanh Thành xảy ra chiến hỏa, hắn vốn tưởng rằng người ở nơi đó đã sớm chết sạch.



Chẳng lẽ... người phụ nữ kia trốn thoát được, đã lắm mồm nói chuyện của bọn họ với ai đó?



"Anh cũng không biết." Giọng hắn đầy căm hận nói: "Song Song, chỉ sợ là phải phiền em giúp anh điều tra một chút. Hừ, tiểu nhân bực này, anh sẽ cho hắn biết tay!"



...



Vì thế. Mấy ngày kế tiếp.



Cốc Bách Phong nhấc bút lên, bắt đầu thảo phạt tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 vô cùng kịch liệt.



Hắn sử dụng tên thật.



Lúc này, trên văn đàn, đã có chút tiếng tăm nhỏ --



Trong các văn nhân ở Đại Thượng Hải, người này có Hứa soái làm chỗ dựa, thậm chí có người muốn lấy lòng thổi phồng hắn là "Văn phong nổi bật, có một không hai ở Trung Quốc và Phương Tây".



Vì thế, lúc này, Cốc Bách Phong được không ít người nịnh nọt. Thấy thế, hắn càng thêm đắc ý --



Đầu tiên là châm chọc tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 ngay cả bút danh cũng không có, chỉ dùng "Dật danh" phát biểu, ẩn đầu cụp đuôi, không có phong phạm của đại trượng phu.



Lại lần nữa, đâm thẳng đối phương nói xấu "Thanh niên tiến bộ", chỉ có "Thái độ của tiểu nhi nữ" không bệnh mà rên...



"...Khụ."



Vân Khuynh liếc nhìn mấy lời phê phán của "Khí vận chi tử", ho nhẹ một tiếng, trong lòng lạnh lẽo.



Nàng ngưng thần, suy tư, nhấc bút lên.



"Cốc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh bình luận, thật làm người viết thụ sủng nhược kinh..."



Khóe miệng Vân Khuynh khẽ nhếch, sáng tác xong một bài văn cay độc phản lại, đang muốn thu bản thảo --



Một cánh tay khớp xương rõ ràng đột nhiên xuất hiện, đè trang giấy của nàng xuống.



Giây tiếp theo.



Ánh mắt không hề khách khí nhìn xuống.



Thật là không hề xem chính mình là người ngoài...



Vân Khuynh che giấu ý cười, nhấc mắt lên.



Quả nhiên, nhìn thấy bộ dáng Lục Thiếu Ngự đang giám định và thưởng thức bản thảo của mình--



Thần thái lạnh lùng của người đàn ông đầy hờ hững.



Nhưng... Thâm thúy trong mắt lại rõ ràng xẹt qua một tia âm trầm.



Sau một lúc lâu.



Tầm mắt hắn nhìn nàng, tiếng nói lạnh lùng: "Cô và người này..."