Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 208 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


《Chương 208》



DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (32)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸



“Toàn lực viện trợ.”



Không nghĩ tới nàng mới vừa dứt lời, cấp dưới có quan hệ không tồi liền trêu chọc vài câu.



“Lão đại, chúng ta đến chi viện ngay lúc này, cũng coi như thay cô tặng cho Lục thiếu soái một sự kinh hỉ nhỉ?”



…Vân Khuynh liếc thủ hạ đang mở miệng kia một cái, nhướng mày, lại thừa nhận: “Đúng vậy.”



Nàng cong môi, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, ngữ khí vi diệu mà kỳ dị.



“Dù gì, đây cũng là lần đầu tiên lão đại của mấy người tới cửa… Ra mắt bác trai bác gái.”



*



Một ngày này.



Bắt đầu từ rạng sáng, chiến hỏa vùng ngoại ô Bắc thành châm đến bình minh.



Từ bắt đầu đột kích, đến “Viện binh” xuất hiện một cách quỷ dị trợ công, lại đến số lượng lớn không quân được huy động trên toàn lãnh thổ Bắc thành…



Cho đến buổi chiều ba ngày sau, mới tạm thời coi như kết thúc ——



Lúc này, ngoại trừ một số quân Nhật đã đào tẩu, quân Nhật còn lại trên chiến trường hầu như đã ngã xuống toàn bộ, chỉ có một số ít còn cố chấp chống lại.



Còn quân Giang Nam…



Khụ.



Trên thực tế, sau khi “Viện quân” bất ngờ phản chiến, phần lớn binh lính đã bắt đầu rối loạn trận tuyến.



Dưới tình huống không phân rõ địch ta, lúc này không ít binh lính bất mãn với việc Hứa Quảng Hào kết minh với địch quốc, phản ngược trở lại tấn công quân Nhật.



Đến đêm thứ hai, sau khi Hứa Quảng Hào bị bắt làm tù binh, càng có nhiều quân Giang Nam lục tục giơ tay trực tiếp đầu hàng quân phương Bắc.



Vì thế.



Tiếp sau đó quân đội Trung Quốc hai bên đã thống nhất lại bao vây tiêu diệt quân Nhật…



“Đồ chó đ*! Một đám phản đồ ăn cây táo rào cây sung!”



Bên ngoài chiến trường, Hứa Quảng Hào đang bị trói chặt nhìn thấy tình huống đã sắp trần ai lạc định*, bắt đầu chửi ầm lên: “Đáng chém ngàn đao…”



*Trần ai lạc định: tất cả đã kết thúc.



“Ba, ba đừng rống lên nữa…”



Bỗng dưng, một giọng nữ khàn khàn từ bên cạnh vang lên, đánh gãy tiếng kêu tức giận của ông ta.
Nhưng hắn và nàng không chút nào để ý.



Bởi vì cả hai đều biết là ——



Trong nháy mắt khi nguy hiểm cận kề kia.



Nàng lựa chọn chạy đến chỗ hắn trước tiên.



Mà hắn cũng chạy đến bên nàng, dùng chính thân mình, bảo vệ nàng không chút thương tổn.







Trong tiếng nổ vang kịch liệt, Vân Khuynh đột nhiên nắm chặt cổ áo của người đàn ông phía trên.



Giây tiếp theo, ồn ào náo động bỗng nhiên vơi đi không ít.



Nàng nâng mắt, đối diện với cặp mắt hoa đào thâm thúy của Lục Thiếu Ngự.



…hắn vươn tay, che hai tai Vân Khuynh lại.



Nhẹ nhàng nhưng tận lực giúp nàng chặn lại tiếng ồn.



Trong lòng Vân Khuynh khẽ động, cong môi lên.



Bốn mắt nhìn nhau, dường như có ấm áp đang chảy xuôi giữa hai người…



Đợi cho khói thuốc súng tan đi, toàn bộ quân Nhật đã bị chôn vùi trong vụ nổ.



Khắp nơi đều là tiếng quát tháo của bọn lính hoặc ngửa đầu hoan hô, hoặc quá vui mừng mà khóc.



Nhưng mà, hai người nhất thời vẫn không đứng dậy.



“Buông ra.”



Vân Khuynh bình tĩnh nhìn người yêu nhà mình, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt: “Anh nặng quá.”



Nghe vậy, Lục Thiếu Ngự đột nhiên nheo mắt lại, trong ánh mắt dường như lộ ra vài phần hương vị nguy hiểm.



Nhưng giây lát sau.



Môi mỏng của người đàn ông lạnh lùng hơi giương lên, mắt hoa đào xưa nay lạnh nhạt lại toát ra sự tà mị đầy mê hoặc.



Giây tiếp theo.



Hắn nắm lấy hàm dưới tinh xảo của cô gái, cúi thấp đầu xuống.



Hơi thở ấm áp phất qua má nàng, Lục Thiếu Ngự ghé sát vào tai, cười nhẹ ra tiếng: “Nặng?”



“Loại gánh nặng này, không phải em đã cõng mấy đời rồi sao?”.



^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^



Dương: mỗi thế giới đều chỉ chờ đến giây phút này ~