Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 209 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


《Chương 209》



DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (33)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸



Đồng tử Vân Khuynh co rụt lại.



Ánh mắt nàng khóa chặt hắn, khi nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc, đột nhiên giương khóe môi lên "A?"



"Vậy cái gánh nặng như anh, còn muốn đeo theo em... bao nhiêu kiếp đây?"



Vân Khuynh cười cười, trong lời nói lặng yên mang theo vài phần thăm dò.



Ánh mắt Lục Thiếu Ngự hơi lóe, trầm thấp nở nụ cười: "Đã hứa rồi...còn muốn quỵt nợ?"



Độ cong trên môi nàng càng sâu, rốt cuộc đã xác định --



Người yêu nhà mình chắc đã bắt đầu khôi phục ký ức, tuy rằng không rõ ràng lắm rốt cuộc hắn đã nhớ ra kiếp nào, nhớ nhiều hay ít...



Nhưng Vân Khuynh vẫn vô cùng kinh hỉ như cũ.



Mí mắt nàng hơi rũ, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, nhẹ giọng đáp lại câu hỏi của Lục Thiếu Ngự.



"Đương nhiên sẽ không."



Dứt lời, tay Vân Khuynh khẽ động, đột nhiên lại sử dụng thần lực, đẩy một cái.



Hắn...ngã ra phía sau.



Trong nháy mắt, Lục Thiếu Ngự lưu loát ngồi dậy, nheo mắt lại, ánh mắt thâm trầm.



Nhưng mà, giây tiếp theo.



Cô gái xinh đẹp cũng đồng thời ngồi thẳng lên, nâng mắt, chủ động ôm lấy cổ hắn.



Sau đó... Một ngụm cắn lên môi mỏng của người đàn ông.



Chớp mắt kia, ánh mắt Lục Thiếu Ngự khép hờ, chế trụ người, càng hung ác đáp trả lại.



Bất luận như thế nào, hắn chỉ biết là --



Nàng chính là người duy nhất trong kiếp này khiến mình động tâm, là ràng buộc mỗi kiếp.



Vì thế.



Trên cánh đồng bát ngát chiến hỏa, hai chỉ huy mới tỏa sáng rực rỡ trong cuộc chiến kia, cứ như vậy không hề cố kỵ mà ôm hôn thật lâu trên cỏ.



Khắp nơi là một đám binh lính vốn đang chúc mừng thắng lợi cũng dần dần dừng lại ồn ào náo động.



Bọn họ tự phát tụ thành một vòng tròn.



Người có gan lớn thậm chí còn huýt sáo, kêu lớn tiếng, thật lòng chúc phúc cho hai người.



Trong đó, quân nhân phương Bắc đặc biệt hưng phấn.



Không nghĩ tới, lúc còn sống còn có thể nhìn thấy một mặt lãng mạn như vậy của thiếu soái nhà mình.



Càng bất ngờ hơn chính là, thiếu soái phu nhân tương lai, lại là một... đại mỹ nhân khí phách, ngao ngao ngao!
"Bác trai, bác gái, lần đầu gặp mặt, con là Quý Vân Khuynh."



!!!



Ngay lập tức.



Hai vợ chồng nguyên soái đều hoàn toàn sững sờ tại chỗ.



Này... Sao có thể!?



Phương Hinh Nhã nhớ tới hình tượng con dâu là phụ nữ trung niên trong đầu mình, lại so sánh với cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy khó có thể tin.



Mà Lục Quảng Bác vẫn luôn đối đãi với Vân Khuynh như tướng lĩnh cùng cấp cũng ngây ngẩn cả người.



Ông sao có thể ngờ là đối phương lắc mình một cái đã biến hoá thành con dâu nhà mình?



Mà các quan quân đang vây xem cũng cảm thấy may mắn khi thấy một màn ngây người bất động của nguyên soái.



Khụ.



Đồng thời, lại lần nữa bị thiếu soái và thiếu soái phu nhân tương lai... sáng mù mắt.



Bất quá, chỉ một lát sau.



Phương Hinh Nhã từ trong khiếp sợ đi ra, rồi lại lâm vào vui sướng cực hạn.



Không nghĩ rằng.



Con dâu không chỉ không phải phụ nữ trung niên đã ly dị như trong tưởng tượng, lại còn ưu tú như thế...



Đôi mắt bà sáng lên, thân thiết đi đến cầm tay Vân Khuynh.



"Cô bé ngoan." Phương Hinh Nhã cười nói.



"Vân Khuynh đúng không. Lần đầu tiên gặp mặt, không bằng trước tiên vào nói chuyện với bác gái nhé..."



Không nghĩ tới còn chưa dứt lời đã bị Lục Quảng Bác cắt ngang.



"Phu nhân, bà đi pha trà trước đã."



Ông vô cùng chính trực mà nói, lại hòa ái nhìn sang Vân Khuynh.



"...Vân Khuynh à, cháu vẫn là cùng Thiếu Ngự và bác trai đến phòng họp trước nhé?"



"Ông tránh sang một bên đi!" Phương Hinh Nhã nghe vậy, trừng mắt nhìn ông một cái.



Giữa lúc ba mẹ đang "Tranh chấp", người đàn ông lạnh lùng không nói một lời, chỉ yên lặng kéo chặt tay Vân Khuynh.



- ---



Lời tác giả:



Công lược cha mẹ chồng √



Mẹ Phương, ba Lục: ( sốt ruột) Để ba mẹ giao lưu với con dâu trước đã!



Người nào đó: ( kéo chặt Khuynh Khuynh) người là của con.



Thế giới này chắc sẽ kết thúc vào ngày mai~