Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 210 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


《Chương 210》



DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (34)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸



Giây tiếp theo.



Lục Quảng Bác xoay người nói với Lục Thiếu Ngự.



"Thiếu Ngự, con nói đi?"



Sắc mặt Lục nguyên soái nghiêm nghị, lại tựa như lơ đãng mà nói với con trai mình một câu.



"Đúng rồi, trước đó con cũng nói là muốn đi phòng nghị sự trước mà..."



Phương Hinh Nhã: "..."



Khụ.



Cuối cùng, vẫn là Lục nguyên soái giơ cao lá cờ "Chuyện công" lên, đạt được thắng lợi.



Đương nhiên trong chuyện này có mượn sức của con trai nhà mình hay không thì khỏi cần bình luận...



Sau một lúc lâu.



Khi đoàn người từ phòng nghị sự đi ra, Lục nguyên soái nắn vuốt chòm râu, đối với sự tinh thông quân sự và tầm nhìn rộng lớn con dâu vô cùng vừa lòng.



Khi bọn họ vừa bước ra cửa, Phương Hinh Nhã vẫn luôn chờ đợi thời cơ, cười cười mà đi lên kéo Vân Khuynh qua.



Hoàn toàn không hề cố kỵ -- lúc này con trai nhà mình còn đang nắm tay người ta.



Lục Thiếu Ngự cúi đầu nhìn, nhíu mày, tầm mắt nhìn theo thân ảnh của Vân Khuynh, ánh mắt hơi tối lại.



Bên kia, lần đầu tiên thấy thần thái này của con trai lãnh tâm lãnh tình nhà mình, trong lòng Phương Hinh Nhã buồn cười.



Bà thân thiết lôi kéo Vân Khuynh, trên miệng lại chế nhạo nói.



"Như thế nào, mẹ già của con chỉ mượn người trong chốc lát, đã không yên tâm như vậy?"



Lục Thiếu Ngự: "..."



Mà Vân Khuynh bị kẹp ở giữa hai mẹ con, cong môi lên.



Nàng gật đầu với Phương Hinh Nhã, lễ nghi chu toàn lại không mất sự thân mật.



"Bác gái, chúng ta đi thôi."



"Ài," Phương Hinh Nhã cảm thấy được an ủi: "Cô bé ngoan."



Nói xong, bà đắc ý liếc con trai một cái, hệt như mới thắng trận, khẽ quay đầu, thân mật lôi Vân Khuynh đi.



Tại chỗ, người đàn ông lạnh lùng vẫn đứng yên, nhìn bóng dáng hai người, môi mỏng hơi mấp máy.



Giây tiếp theo.




Vân Khuynh rũ mắt xuống, yên lặng trong giây lát.



Ngay sau đó.



Nàng lại nâng mắt lên nhướng mày cười, chủ động đặt tay lên mu bàn tay của Lục Thiếu Ngự.



"Được."



Vân Khuynh nhanh chóng thích nghi với phong cách của "Nhà chồng" tương lai này.



Trong mắt nàng hiện lên tia giảo hoạt, tầm mắt khóa chặt người yêu nhà mình, tựa như trêu chọc mà nói ra lời hứa hẹn trịnh trọng nhất thế giới.



"Yên tâm. Em nhất định... Sẽ đối xử với anh thật tốt."



*



Ngục giam số một Bắc thành.



Trong chỗ sâu nhất nhà tù, đột nhiên phát ra một giọng nữ thét chói tai: "Ba!"



Hứa Song Song gian nan nâng bụng to, vụng về bổ nhào vào một góc nào đó.



...Đúng là Hứa Quảng Hào!



Chỉ thấy ông ta đỏ mắt, đột nhiên vọt tới trước, hung hăng đụng vào bức tường.



Sau một tiếng "Phanh --", đầu nứt toát, thoáng chốc máu tươi chảy ra.



"Ba, ba làm gì vậy?"



Hứa Song Song nâng thân mình, bởi vì sợ đau nên không thể cong lưng, chỉ có thể thẳng tắp đứng một bên khóc thút thít --



Tuy rằng đã bị bắt vào đây nhưng Hứa Quảng Hào vẫn là chỗ dựa cuối cùng của cô...



Mà trên mặt đất, Hứa Quảng Hào đang hành động điên cuồng lại ha ha nở nụ cười.



"Lão tử... Tuyệt đối sẽ không tiếp nhận phán quyết!"



Lục Quảng Bác giả nhân giả nghĩa kia, nói cái gì mà sẽ khiến ông ta tiếp nhận phán quyết của tòa án, phi!



Mặt mũi cả đời của ông ta, sao có thể nguyện ý bại lộ trước đại chúng, bị phê phán là "Hán gian, chó săn", lại bị phán tội "Phản quốc"?



Chi bằng hiện tại chết đi, nói không chừng còn có thể hủy hoại thanh danh của quân phương Bắc...



Hứa Quảng Hào tê liệt ngã xuống trên mặt đất, mơ hồ nghĩ, hoàn toàn không để ý tới "Con gái ngoan" đang khóc rống bên cạnh.



Cuối cùng, ông ta chỉ cảm thấy ý thức không còn, hai chân duỗi ra...



Đại soái quân Giang Nam quân đã từng phong vân một cõi cứ như vậy không cam lòng mà đi.



Mà lúc này, mới nghe được thanh âm ngục tốt vội vàng chạy tới -- "Sao lại thế này?"



^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^



Dương: Hứa Song Song phá thai hai lần mà cái thai hiện tại khỏe gớm, hết té rồi lăn giường, vậy mà vẫn bình yên vô sự =_=