Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 226 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Chính là em này!”



Vừa lên án, mọi người chấn kinh.



“Không, không phải em!”



Sắc mặt Đồng An Khả trắng bệch, cắn môi cãi chày cãi cối: “Em không có…”



Nhưng vẫn không ngăn được mọi người khe khẽ thì thầm.



Ngô Hoành và Triệu Thành Chu tức giận đỏ mặt, đang lúc chuẩn bị phát tác ——



Người bùng nổ trước lại là Hiên Viên Vũ.



“Đồng An Khả!”



Hắn ta quát chói tai, nhíu mày, tuấn mục trừng nữ sinh bên cạnh.



Đương nhiên cũng không phải bởi vì Hiên Viên Vũ có giác ngộ “Thành thật khi thi cử” gì đó.



Hắn ta chỉ đơn giản là khó có thể tin được ——



Người con gái mình coi trọng, lại ngu xuẩn như thế?



Dùng thủ đoạn gian lận nào không dùng, lại chọn cách trộm đáp án ngu xuẩn như vậy?



Phải biết rằng, khắp nơi tại Thánh Nặc đều có camera theo dõi…



“Em thật sự đã trộm đáp án?”



Hiên Viên Vũ nghĩ, trước sau vẫn cảm thấy việc này quá vớ vẩn, không khỏi chất vấn.



Nghe vậy, Đồng An Khả lại giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, túm chặt hắn ta: “Vũ…”



Cô ta lắc lắc đầu, đôi môi đã cắn đến trắng bệch.



“Em thật sự không có…”



Rõ ràng… đã mang theo ẩn thân phù rồi mà.



Sao có thể bị camera ghi lại?



Đồng An Khả nắm chặt lòng bàn tay, chỉ cảm thấy trong đầu trở nên hỗn loạn.



Đột nhiên, linh quang chợt lóe.



Từ từ.



Có thể… Là có khác người cũng đi trộm đáp án, trời xui đất khiến mà dính lên trên đầu cô ta?



Chẳng lẽ là Thẩm Vân Khuynh?



Đúng rồi.



Lần kiểm tra này đối phương đạt được điểm cao như vậy, rõ ràng là có mờ ám.



Đồng An Khả nghĩ như vậy thì ánh mắt sáng ngời, vội lại quay sang phía thầy giáo kia.



“Lão sư, có phải thầy nhìn lầm rồi hay không? Hay là vì… muốn bao che cho thủ phạm thật sự?”



Cô ta ra vẻ ám chỉ, ngữ điệu khẽ run.



Trên gương mặt thanh tú toát ra vẻ quật cường mà thê lương, giống như thật sự bị oan khuất rất lớn.



Vừa nói dứt lời, Hiên Viên Vũ vừa hiểu ra "chân tướng" cũng lập tức đuổi kịp.



“Chủ nhiệm Ngô.” Hắn ta bày ra tư thế con trai chủ tịch, hừ lạnh một tiếng.
Không…



Đồng An Khả ngã “Rầm ——” trên mặt đất, cả người đau nhức.



Đột nhiên bị một bóng dáng ôm lấy.



Là Vân Khuynh.



Trước mắt bao người, nàng “Quan tâm” nâng bạn học dậy.



Trên thực tế, lại như lơ đãng nói bên tai Đồng An Khả.



“Ước định bên thua xin lỗi trước mặt mọi người trước kia, lớp trưởng Đồng, cậu còn nhớ không vậy?"



Vân Khuynh nhẹ giọng nói, cong khóe môi.



“Hay là, lúc cậu kiểm điểm thì thuận tiện xin lỗi luôn nhé, làm cùng lúc cũng được mà…”



Đồng An Khả nghe vậy thân mình chợt run lên, cảm thấy muốn hôn mê.



*



Ba ngày sau.



Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, toàn trường thông báo.



Đồng An Khả cầm thư kiểm điểm, sắc mặt trắng bệch đứng trước đài chủ tịch.



“…Vì đánh cược với bạn học cùng lớp, tôi đã trộm đáp án bài thi trong lần kiểm tra vừa rồi…”



Toàn trường đều nghe, tiếng cười trộm không ngừng truyền đến.



Bên kia.



Một vị khách ngoài ý muốn đến trường lại “Trùng hợp” chứng kiến cảnh này.



“Đây là con gái riêng ưu tú của ông đấy à?”



Một vị phu nhân ung dung cười nhạo nói: “Đồng Hành Viễn, cô ta cũng thật có tinh thần thi đua đấy!”



“Con gái riêng gì cơ?” Người đàn ông trung niên bên cạnh phản bác một câu.



Nhưng khi ông ta nhìn thấy nữ sinh đang co rúm trên đài đọc kiểm điểm, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.



“Ha.”



Phu nhân kia châm chọc cười ra tiếng quay đầu nói với một nữ sinh.



“Để cháu chê cười rồi, bạn học nhỏ, cảm ơn cháu đã dẫn đường…”



“Không có gì ạ.” Đối phương cười cười: “Cháu đi trước đây.”



Nàng nói xong, bình tĩnh xoay người, dần dần đi xa.



Cho đến khi đến một nơi bí ẩn mới nhẹ giương môi.



“Sao vậy?”



Vân Khuynh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt toát ra ý vị không rõ.



“Thấy em xấu xa lắm à?”



Nàng hơi phồng má, tựa như bất mãn mà liếc nhìn người đàn ông yêu mị vẫn luôn đi theo phía sau.



…Kỳ Tế lẳng lặng nhìn thiếu nữ, giọng nói lạnh nhạt: “Ừ.”