Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 235 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



🍃💋🍃💋🍃💋🍃💋🍃💋🍃💋🍃



Hiên Viên Vũ bỗng dưng run lên.



Không biết vì sao đột nhiên hắn ta không dám quay đầu lại nhìn.



Hắn ta định thần, giật giật, muốn rút tay ra.



Nhưng lại bị nắm rất chặt.



Một dòng khí lạnh từ chỗ tiếp xúc trên da chạy thẳng vào lòng.



Lúc này Hiên Viên Vũ mới kinh ngạc phát hiện, thì ra cảm giác lạnh lẽo vừa rồi kia có nguồn gốc từ đối phương!



Không thích hợp.



Hắn ta bỗng chốc nắm chặt quyền, miễn cưỡng trấn định nói: "Có chuyện gì cứ buông ra trước rồi..."



Vừa nói, vừa chậm rãi xoay người --



Nữ sinh kia lẳng lặng đứng phía sau, cũng không có gì khác thường, chỉ hơi cúi đầu.



Hiên Viên Vũ lập tức nhẹ nhàng thở ra.



"Em sao vậy... Vẫn thấy không thoải mái sao?"



Hắn ta thử tránh tay đối phương ra, thôi miên chính mình đã suy nghĩ nhiều, lại đánh giá cô vài lần.



Ánh đèn trong góc khá tối.



Nửa bên mặt của nữ sinh ẩn hiện trong bóng tối, càng có vẻ tái nhợt; nhưng hình dáng mơ hồ vẫn là cực kỳ xinh đẹp.



Trong lòng Hiên Viên Vũ khẽ động, không khỏi bật thốt ra.



"Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"



Nữ sinh kia cong cong môi, giọng nói lạnh lẽo.



"Không ngờ Vũ thiếu vẫn còn nhớ."



Đúng là đã từng gặp...?



Hiên Viên Vũ hơi kinh ngạc, cố gắng nhớ lại.



Giây tiếp theo.



Nữ sinh kia lại cầm lấy tay hắn ta, kéo gần lại mặt mình.



Giai nhân chủ động như thế, Hiên Viên Vũ cười xòa, cũng tùy ý động tác này.



Nhưng mà.



"Em..."



Một lát sau, hắn ta nhíu mày, chỉ cảm thấy ngón tay ẩm ướt.



"Khóc?"



Nói rồi, Hiên Viên Vũ định thần nhìn lại --



Trong chớp mắt đã bị dọa đến hồn phi phách tán!



Bởi vì... Hắn ta nhìn thấy nữ sinh kia chậm rãi ngẩng đầu.



Khuôn mặt vốn mỹ lệ lại trở nên huyết nhục mơ hồ!



Còn trên mặt kia nào phải nước mắt? Rõ ràng là... Máu!!!



Đôi mắt trên khuôn mặt tối om kia giống như bị khoét đi tròng mắt, máu không ngừng nhỏ giọt, giây lát sau đã nhiễm lên toàn bộ tay hắn ta!




Đồng An Khả hét lên một tiếng, nhấc váy lên, chạy thẳng ra ngoài.



Trong bước chân hoảng loạn, cô ta cũng không biết rốt cuộc mình đã đi tới nơi nào.



Bỗng chốc.



Chạy qua một khúc quanh, Đồng An Khả dừng lại --



Mới phát hiện, cô ta đã chạy tới... một góc trong rừng cây nhỏ phía sau lễ đường!?



Khắp nơi đều quỷ dị âm lãnh.



Cả người Đồng An Khả phát run, vừa ngẩng đầu nhìn đã phát hiện dường như ánh trăng đã nhiễm một màu đỏ tươi.



Giây tiếp theo, có tiếng bước chân truyền đến.



Cô ta thét chói tai quay đầu lại, tung ra toàn bộ bùa tùy thân mang theo.



Ánh sáng màu vàng chợt lóe.



Lại bị bắn ngược lại ngã trên mặt đất.



Đồng An Khả kinh sợ nhìn lại, không khỏi trừng lớn mắt.



"Thẩm Vân Khuynh!?"



Cô ta không thể tin được nhìn thiếu nữ đang cười nhạt phía đối diện.



Thậm chí hoàn toàn xem nhẹ người đàn ông bên cạnh nàng. Càng không nghĩ tại sao mới vừa rồi chỉ có tiếng bước chân của một người.



Lúc này, Đồng An Khả chỉ muốn xác nhận một chuyện...



"Cậu... dùng đạo thuật?"



Vân Khuynh từ trên cao cúi người nhìn xuống, trào phúng trong mắt chợt lóe.



"Sao vậy, kinh ngạc lắm à?"



Giây tiếp theo.



Liền nghe thấy Đồng An Khả thét chói tai ra tiếng.



"Cậu cái đồ tiện nhân này! Quả nhiên là cậu! Là cậu trộm kinh thư của tôi có phải không..."



Nhưng mà, còn chưa chờ cô ta mắng xong.



Bên môi Vân Khuynh hiện lên sự trào phúng, khẽ cười nói.



"So ra vẫn kém lớp trưởng Đồng... Trộm chính là... mệnh."



!



Trong chớp mắt, đồng tử của Đồng An Khả hung hăng co rụt lại, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.



"Cậu, cậu nói cái gì..."



Vân Khuynh lạnh lùng nhìn cô ta, giống như đang nhìn một tên hề.



Rốt cuộc Đồng An Khả cũng chịu không nổi mà nói ra.



"Phải! Là tôi thay đổi mệnh đấy, thì sao chứ?"



Cô ta cắn cắn môi, lại điên cuồng cười ha hả.



"Rõ ràng bát tự giống nhau, dựa vào cái gì mà cậu phú quý vô ưu, còn tôi lại nhận hết cực khổ... Dù sao hiện tại mệnh cũng đã thay đổi, chẳng lẽ cậu còn có thể đổi trở lại?!"



^-^-^-^-^-^-^-^



Dương: Đổi được đấy chị hai ~