Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 234 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃



Ánh sáng mê ly, tiếng nhạc du dương dẫn lối.



Trong sân nhảy, hai người cùng nhau nhảy điệu waltz, có thể nói đã làm kinh diễm toàn trường.



Khắp nơi không ngừng truyền đến tán thưởng nho nhỏ.



Nhưng Vân Khuynh đứng giữa sự chú ý lại dường như không hề để tâm.



Khóe môi nàng giương cao, mang ý cười theo tươi, cất bước theo động tác của Kỳ Tế.



Người đàn ông tuấn mỹ hơi cúi đầu, cặp mắt u tối kia chỉ khóa chặt một mình thiếu nữ trước mắt.



Tay nàng đặt trên vai hắn, hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng.



Trượt, xoay tròn, tách ra, ôm nhau…



Tựa như hai màu đỏ đen trên bức tranh dần dần giao hòa, đẹp vô cùng.



Dần dần vũ khúc đã bước vào cao trào.



Chớp mắt khi âm điệu biến ảo kia, hắn đột nhiên dùng thêm lực, lần nữa ôm nàng vào lòng.



Vân Khuynh khẽ nâng mắt lên.



Một khắc kia, trong ánh mắt trong suốt kia phản chiếu ra ánh đèn màu thủy tinh.



Khi đối diện với cặp mắt của Kỳ Tế lại giống như chìm trong ánh sao sáng ngời, rung động lòng người.



Giây tiếp theo.



Nàng chủ động ôm lấy cổ hắn, nhón chân, cười khẽ ám chỉ nói.



“Sắp kết thúc rồi, muốn lưu lại kỷ niệm không?”



Ánh mắt Kỳ Tế ánh càng tối hơn.



Giây lát sau, bàn chân khẽ bước, theo tiết tấu của khúc nhạc lại lần nữa nắm tay Vân Khuynh xoay tròn.



Rất nhanh, toàn trường đều bất giác hô nhỏ lên ——



Hầu như mọi người vây xem đều nhìn chằm chằm đôi bích nhân kia.



Đoạn nhạc cuối cùng, hai người sử dụng một động tác yêu cầu kỹ thuật cao, tựa như huyễn kỹ.



Cuối cùng, sau một động tác trượt, hắn lại lần nữa kéo nàng vào lòng.



Lần này, không hề do dự.



Nháy mắt khi ôm lấy nàng, Kỳ Tế cúi đầu, cắn mạnh lên môi nàng…



Tiếng kinh hô hỗn loạn chợt vang lên, nhưng hai người lại không thèm để ý.



Ánh đèn lộng lẫy.



Trong lúc thân mật môi lưỡi tương giao, tựa như có pháo hoa sáng ngời thắp lên trong lòng, hoa mắt mà say mê.



Không liên quan đến người khác.
“Chúng ta khiêu vũ đi.”



Khóe miệng Hiên Viên Vũ khẽ nhếch, vừa định kéo cô đi.



Lại bị giữ chặt lại: “Không… em cảm thấy có hơi không thoải mái.”



Thanh âm của nữ sinh thanh khẽ run một cách kỳ lạ.



Hiên Viên Vũ nương theo ánh đèn, nhìn thấy làn da của cô trắng bệch không chút huyết sắc.



Hắn ta cả kinh, cúi người, cố gắng săn sóc nói: “Được rồi. Vậy chúng ta…”



“Qua bên góc kia nhé, được không?”



Nữ sinh thấp giọng nói, cúi thấp đầu, chỉ hướng một chỗ trên bàn dài:



“Em muốn ăn điểm tâm ở chỗ đó.”



Ngay lập tức, Hiên Viên Vũ chỉ cảm thấy tình cảm của một đại nam nhân dâng lên, lôi kéo cô đi qua.



Bên kia.



Vân Khuynh đang dựa vào ngực Kỳ Tế lẳng lặng nhìn một màn này.



Giây lát sau, nàng quay đầu lại, đối diện với cặp mắt âm quỷ kia.



Khóe miệng giương lên một độ cong kỳ dị: “Chuẩn bị xong chưa?”



Người đàn ông yêu mị bình tĩnh nhìn lại nàng, môi mỏng hơi hé mở. Trong đôi mắt u tối lập lòe ẩn hiện một tia huyết sắc.



“Ừ.”



…Trở lại phía Hiên Viên Vũ bên kia.



Không hiểu vì sao lúc hắn ta lôi kéo nữ sinh, càng đi lại càng cảm thấy lạnh một cách kỳ lạ.



Hiên Viên Vũ nhíu mày.



Lễ đường mở điều hòa sao? Sao nhiệt độ nơi này lại thấp như vậy?



Đột nhiên.



Người đang nắm tay bất động.



“Sao vậy…” Hiên Viên Vũ nhíu mày.



Hắn ta vừa định quay đầu lại đã nghe thấy nữ sinh phía sau thấp giọng gọi.



“Hiên Viên Vũ.”



Không mềm mại uyển chuyển như lúc trước, ngược lại lạnh lẽo đến nỗi… khiến người ta sởn tóc gáy.



________



PS. Hôm nay hơi đuối, ngày mai nhất định sẽ sống lại..



^-^-^-^-^-^-^-^



Dương: Có ai đang đọc lúc nửa đêm không nè ~