Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 242 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



🎐💋🎐💋🎐💋🎐💋🎐💋🎐💋🎐



Trong đôi mắt trong suốt phản chiếu ra —— hai con quỷ dữ tợn, mà dưới gương mặt đáng sợ kia lại có thể mơ hồ thấy được diện mạo lúc còn sống.



Lại là… hai cha con Hiên Viên Vũ và Hiên Viên Bác!



Bọn hắn kéo lấy hồn thể tàn tạ, trên người vết thương chồng chất, vẫn như cũ duy trì hình thái đáng sợ trước khi chết.



Bên ngoài da thịt đỏ tươi thậm chí có thể thấy được xương trắng âm u.



Lúc này, đôi “cha con quỷ” này dìu nhau đi tới, vết máu thật dài uốn lượn phía sau.



Trên gương mặt vặn vẹo treo nụ cười âm quỷ; hai cặp mắt trắng dã khóa chặt thiếu nữ ngồi sau bàn.



Càng thêm tới gần…



Trên chỗ ngồi.



Đồng An Khả vẫn không hề có cảm giác mà phát ngốc.



Cô ta đang hồi tưởng lại ký ức đêm đó.



Trên thực tế, sáng sớm hôm sau, lúc Đồng An Khả tỉnh dậy ở rừng cây nhỏ quỷ dị kia, bên cạnh chỉ có Hiên Viên Bác và mấy tên bảo tiêu.



Còn lão giả cổ quái kia lại không thấy bóng dáng.



Ký ức của mọi người đều dừng lại ở thời điểm cô ta chạy trốn. Về sau đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều trống rỗng.



Khi Đồng An Khả mờ mịt thất thố đã bị Hiên Viên Bác giận dữ bắt trở về nhà.



May mà đối phương vẫn chưa kịp xử trí cô ta thì đã bị cảnh sát tìm tới cửa ép vào kết cuộc mất mạng.



Sau khi Đồng An Khả thoát thân, nghe tin cha con Hiên Viên đã chết mới nhẹ nhàng thở ra.



Lại không ngờ.



Mấy ngày nay, không chỉ có tinh thần của cô ta uể oải nhanh chóng, hơn nữa lúc nào cũng cảm nhận được lạnh lẽo kỳ lạ.



Giống như đã quay lại những ngày “Gặp quỷ” trước đây!



Đồng An Khả đang nghĩ, đột nhiên rùng mình một cái, giương mắt mới phát hiện sắc trời đã sắp tối.



Mà xung quanh cô ta lại không có một bóng người.



Một loại hơi thở nhàn nhạt đáng sợ bỗng nhiên lan tỏa.



Trong lòng Đồng An Khả nhảy dựng, vừa định đứng dậy, lại bỗng nhiên cứng đờ.



…Rốt cuộc cô ta nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng.



Kéo dài, lại kéo dài, nhưng chỉ qua mấy giây hình như đã gần trong gang tấc!



Đồng An Khả đột nhiên cắn môi, tự mặc niệm an ủi bản thân.



Chắc là bạn học nào quay lại tìm đồ bỏ quên thôi nhỉ?




Cô ta đã nhớ ra tất cả ——



Hành lang kinh hồn, đêm vũ hội bị phá giải thuật đổi mệnh, đêm mưa biết được bí mật kinh thiên…



Cho dù thân thể bị cố định, giờ khắc này, Đồng An Khả vẫn có cảm giác lông tóc dựng đứng, thậm chí đến hô hấp cũng càng thêm dồn dập.



Những việc này lại lần nữa hiện lên trong đầu, rốt cuộc cô ta cũng nhớ lại, khi đứng trước mặt Vân Khuynh và Kỳ Tế, chính mình đã bất lực đến cỡ nào!



Thoáng chốc, những buồn cười ghen ghét kia đã bị đè ép bởi kinh sợ cực hạn.



Trong lúc nhất thời, sắc mặt Đồng An Khả trắng bệch, cầu xin nhìn thiếu nữ đối diện.



Giây lát sau lại bỗng nhiên chuyển sang người đàn ông phía sau.



Vân Khuynh nhìn cô ta, trong mắt toát ra ánh sáng khó hiểu, không tỏ ý kiến.



Ngay cả Kỳ Tế cũng đứng yên như cũ, không dao động dù chỉ một chút.



Đồng An Khả thấy thế, trong lòng hơi khựng lại.



Chẳng lẽ kết cục hôm nay sẽ phải chết?



Không!



Trong chớp nhoáng, cô ta cắn răng mặc niệm pháp quyết ——



Áp bức một chút linh lực cuối cùng trong cơ thể, vận chuyển năng lượng lên hai mắt.



Khi lần nữa nâng mi mắt lên, cặp mắt chứa đầy mệt mỏi kia lại tỏa ra chút thần thái mị hoặc.



“Sau này tôi sẽ sửa đổi!”



Trong tiếng vội vàng cam đoan, thiếu nữ thanh tú nước mắt ướt lông mi, lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu thanh tao.



“Nếu như vậy, anh cũng không cần nhiễm sát nghiệt… Thả tôi đi…”



Ngữ khí lại cố tình mềm nhũn.



Ánh mắt khiến tâm thần lay động lại không biết rốt cuộc là đang nhìn ai?



Tóm lại, chỉ cần không công kích là được rồi.



Giây tiếp theo.



Lại thực sự có một người, đáp ứng cô ta: “Có thể.”



^-^-^-^-^-^-^



Xì poi chương sau:



Giống như trở lại lần đầu tiên gặp hắn đêm đó ở kiếp này, nàng bắt được hắn, nhưng chạm vào được chỉ là lạnh lẽo thấu xương.



Cuối cùng sau khi bóng tối đã rút đi, chỉ còn lại một người, bừng tỉnh như giấc mộng.



Dương: Ai nha, dạo này tui thích xì poi ghê cơ ^^