Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 243 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼



Nghe vậy, trong lòng Đồng An Khả vui sướng.



Trong cảm xúc dao động kịch liệt, thậm chí cô ta còn không nhận ra rốt cuộc là ai nói những lời này.



Nhưng khi cô ta nghĩ đến thì…



Đồng An Khả cắn cắn môi, mi mục ẩn tình, vừa muốn chuyển tầm mắt ra phía sau ——



Lúc nhận ra tình huống hiện tại, miệng cô ta đang cười bỗng dưng cứng đờ.



Bởi vì… người mở miệng, là Vân Khuynh.



Trong lòng Đồng An Khả hơi mất mát, nhưng rất nhanh đã bị “Tuyệt xử phùng sinh*” đàn áp.



*Tuyệt xử phùng sinh: tìm thấy hy vọng ở bước đường cùng.



Ít nhất cũng có hi vọng tránh được một kiếp…



Trong lúc nhất thời, cô ta chỉ cảm thấy may mắn, không thấy được đôi mắt lạnh lẽo của thiếu nữ đối diện.



“Tôi có thể không ra tay.” Vân Khuynh cong môi, ngữ ý không rõ.



Dứt lời, Đồng An Khả sửng sốt, mới cảm thấy có chút không đúng.



Nhưng còn chưa chờ cô ta kịp phản ứng, Vân Khuynh nhếch môi, tung ra một lá bùa.



Là… Giải trừ định thân cho Hiên Viên Bác!



“A ——”



Tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng Đồng An Khả bật ra.



Giây lát sau cô ta đã bị lệ quỷ trung niên đánh ngã xuống đất.



“Không!”



Trong thống khổ vì bị cắn xé, Đồng An Khả thất thanh la hét, không thể phản kháng dù chỉ một chút ——



Thân thể không thể nhúc nhích; “Thuật mị hoặc” mới vừa dùng đã hao hết linh lực.



Cô ta hoàn toàn trở thành cá nằm trên thớt.



Trong lúc nhất thời, Đồng An Khả bị tra tấn giày vò, gần như hôn mê.



Đau đớn kêu lên, cô ta khó khăn giương mắt, qua thân thể ác quỷ nhìn thiếu nữ cách đó không xa.



Đối phương đứng yên, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng này, ánh mắt không hề gợn sóng.



Đồng An Khả thấy thế trong lòng đại hận.



Trời cao bất công!



Vì cái gì, cô ta đã nỗ lực nhiều như vậy mà vẫn thua trong tay Thẩm Vân Khuynh …
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ báo thù, 2/3.



Trong lòng mặc niệm, nàng dựa vào Kỳ Tế, ánh mắt lại di chuyển.



Tầm mắt dừng lại trên người con âm sát cuối cùng trong phòng học, Hiên Viên Vũ.



Trên thực tế, là con quỷ thấp kém nhất nên tất nhiên hắn ta không còn thần trí.



Ngay cả lần “Báo thù lấy mạng” này, cũng là vì gặp phải Hiên Viên Bác, bị oán khí đối với Đồng An Khả lây nhiễm nên mới đần độn đi theo tới Thánh Nặc.



Nhưng cho dù không có thần trí, Hiên Viên Vũ nhìn thấy hai con quỷ đã ngã xuống kia, bỗng nhiên cũng sinh ra cảm giác nguy cơ.



Lúc bị cặp mắt u tĩnh kia nhìn, hắn ta càng thêm không kiềm được mà phát ra tiếng gầm nhẹ run rẩy.



Muốn chạy trốn, nhưng không thể động đậy…



Trong một giây phòng học bỗng lạnh lẽo kỳ lạ.



Giây lát sau, giọng nữ thanh lãnh đánh vỡ trầm mặc.



“Học tỷ.” Vân Khuynh gọi nữ quỷ váy đỏ vẫn luôn im lặng một tiếng: “Tôi giao hắn cho cô, được không?”



Dứt lời, nữ quỷ váy đỏ kia đột nhiên chấn động, thân mình không kiềm được run rẩy.



Đương nhiên, không phải vì sợ, mà là kích động.



“Cảm, cảm ơn.”



Cô ấy khô khốc nói với Vân Khuynh nói, không đợi được cất bước tiến lên, hóa thành một đoàn quỷ khí, vọt về phía âm sát mới vừa thành hình không lâu kia.



Nữ quỷ váy đỏ, là cấp bậc du hồn.



Kết quả rõ ràng.



Một lát sau, Hiên Viên Vũ gào lên, bị xé ra tan nát, cắn nuốt sạch sẽ.



Khi nuốt xuống một ngụm hồn khí cuối cùng của kẻ thù kia, nữ quỷ váy đỏ phát ra tiếng kêu thê lương, hai mắt chảy huyết lệ, đã khôi phục thành vết thương chồng chất.



Bỗng dưng, âm thanh niệm tụng kinh văn vang lên.



Là Vân Khuynh, từng chút tiêu trừ oán khí cho cô ấy.



Rất nhanh, những vết máu trên hồn thể bắt đầu biến mất, dần dần thay đổi dáng vẻ.



Cho đến cuối cùng, một thiếu nữ tú lệ mặc đồng phục Thánh Nặc xuất hiện trong phòng học.



Nữ quỷ, không, phải gọi là Mạc Vũ Nhu, cô ấy giật giật tay, nâng mắt lên cảm kích ——



Thiếu nữ thiên sư thanh mỹ còn dựa trong lòng ngực của quỷ linh yêu mị.



Một người một “Quỷ” ôm nhau, lại có cảm giác vô cùng hài hòa.



Nhưng nhìn một đôi tốt đẹp này, bỗng nhiên Mạc Vũ Nhu lại cảm thấy chua xót.



Bởi vì… Người và quỷ, đã định sẵn là không có kết cục tốt.