Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 251 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



🍁💫🍁💫🍁💫🍁💫🍁💫🍁💫🍁



Ngay lập tức, mắt Vân Khuynh tối sầm.



Nàng nghiêng người, lưu loát tránh ra.



Ân Diệp không kịp thu thế, lảo đảo vài bước.



“Hoàng hậu!” Hắn ta chật vật ổn định thân mình: “Nàng…”



“Hoàng Thượng, xin người tự trọng.” Vân Khuynh lạnh lùng liếc vị “Thiên tử phong lưu” này một cái, mang bộ dạng kiêu căng của nguyên chủ.



“Tưởng Vân Khuynh!” Lúc này, ngay cả xưng hô “Hoàng hậu” Âu Diệp cũng không thèm gọi, trực tiếp trách mắng.



“Ngươi đồ nữ nhân không có tôn ti này, trong mắt còn có thiên tử là trẫm hay không hả?”



“Ha?” Vân Khuynh từ trên giường chậm rãi đứng dậy, tư thái ưu nhã.



Nàng lặng lẽ đứng yên, còn sửa sang y phục trên người, quét mắt khắp nơi, mới nói.



“Vừa rồi Hoàng thượng định tuyên dâm trước mặt mọi người, có từng đem thần thiếp để vào mắt không?” Ngay trước mặt một đám nô tài đã động tay động chân, đối với Hoàng hậu “Tưởng Vân Khuynh” này, hắn ta căn bản không có nửa phần tôn trọng.



“Ngươi…” Nghe vậy, Ân Diệp nghẹn họng.



Trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt tuấn tú kia lúc đỏ lúc xanh, đặc sắc vô cùng.



Kỳ thật —— vị thiên tử này còn trẻ tuổi, đăng cơ mới ba năm, trên chuyện trong triều có nhiều điều không theo ý muốn, nhưng tính tình lại không biết nhẫn nại.



Cho tới bây giờ, hoàn toàn không có một chút khí độ của người có địa vị, ngược lại còn hay xúc động bạo nộ.



Nhưng, hắn ta lại thích bộ dạng phong nhã của Nho gia, thích văn chương phong hoa tuyết nguyệt, coi trọng lễ nghi quân tử.



Hiện giờ lại bị trắng trợn chọc thủng tâm tư “Dâm loạn” này, Ân Diệp tức giận cũng có thể hiểu.



“Bậy bạ!” Hắn ta nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc mới tìm thanh âm của chính mình về.



“Đêm nay vốn chính là đêm tân hôn! Sao nào? Trẫm còn không chạm vào ngươi được à… Còn nữa, khăn hỉ của ngươi rốt cuộc sao lại thế này?”



Đuôi mắt Vân Khuynh khẽ nhếch, dáng vẻ vân đạm phong khinh.



“Khăn hỉ? Thật là quá mức vướn víu, thần thiếp cả gan đã tháo xuống rồi.”



“Ngươi!” Nghe được câu đáp lại như vậy, Ân Diệp không thể tin nổi trừng lớn mắt, càng thêm tức giận.



Hắn ta hít một hơi thật sâu, lại quát.



“Quả nhiên là man nữ lớn lên ở Bắc Mạc! Đúng là, đúng thật là... Không biết liêm sỉ…”



Trong tiếng trách cứ, Vân Khuynh rũ mắt, nhìn màu sắc và hoa văn móng tay của nguyên thân, hoàn toàn là tư thái không chút để ý.



Lại nói tiếp, nàng diễn xuất như thế này, thật là không hợp với con đường “Cung đấu”.




Mặc dù nguyên chủ cũng từng luyện qua một chút võ nghệ, nhưng mang theo giá y cồng kềnh cùng một đống trang sức, sao có thể đối kháng được với một đại nam nhân…



Trong lúc nhất thời ý niệm xoay chuyển nhanh chóng, nàng quét mắt nhìn khắp trong phòng, ánh mắt lạnh như băng.



Bên kia, Ân Diệp chợt bừng tỉnh, nhìn Vân Khuynh đã cách ra xa vài bước, càng thêm giận dữ.



“Ngươi, ngươi dám…”



Hắn ta cắn răng đứng dậy, vừa định xông một bước dài ——



Chợt thấy nàng đi đến trước bàn gỗ trải khăn hỉ.



Trên bàn bày mấy cây nến hỉ, chiếu rọi ra gương mặt tuyệt sắc, càng thêm mỹ diễm không gì sánh được.



Ân Diệp ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc cảm thán.



Giây tiếp theo.



Nhìn thấy mỹ nhân cầm nến hỉ lên, ném lên giường.



“Phực ——”



Chăn gấm gặp lửa, thoáng chốc đã bốc cháy lên.



“Ngươi điên rồi!” Ân Diệp tỉnh táo lại một chút, kinh hoảng vọt sang một bên ——



Mặc dù ngọn lửa vẫn chưa lớn, nhưng thân là thiên tử tôn quý, sao hắn ta có thể lấy thân mạo hiểm?



Vân Khuynh lại cười khẽ, xoay người, cầm mấy ngọn nến đi về phía cửa sổ.



“Ngươi kẻ điên này!” Ân Diệp nhìn bộ dáng của nàng, rốt cuộc nhịn không được nữa: “Người đâu, người đâu!”



Một khắc sau.



Tin tức Chung Túy cung của Hoàng hậu bốc cháy, kinh động toàn bộ hoàng cung.



Các đội thái giám và cung nữ bị khẩn cấp gọi đến chữa cháy.



Lúc này, trước Chung Túy cung đúng là náo nhiệt vô cùng.



—— Mặc dù, tin tức về trận hỏa hoạn này, sẽ sớm bị phong tỏa sạch sẽ.



“Được rồi, trẫm không sao!”



Trước cửa cung, Ân Diệp nổi trận lôi đình. Hắn về điểm “Tính trí” này đã sớm bị đánh bại hoàn toàn, hiện giờ chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng.



“Một chút chuyện nhỏ mà thôi, ai đã sai những người này tới?”



Tiểu thái giám bị trách cứ kia run rẩy nói.



“Là… Lâu đại nhân phân phó.”