Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 250 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



💮🍃💮🍃💮🍃💮🍃💮🍃💮🍃💮



Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt của mấy người hầu trong phòng đều thay đổi!



Tiểu cung nữ mới vừa rồi còn kiên nhẫn khuyên Vân Khuynh cũng hoảng sợ.



Nàng quay người lại, vội vàng đoạt lấy khăn hỉ ma ma kia đang cầm, vừa định bổ cứu, lại bị nắm lấy.



Đúng là Vân Khuynh.



“Tiểu thư…”



Tiểu cô nương hơi nghi ngờ, đang lúc lửa xém lông mày, suýt nữa rơi lệ.



Lễ chế quy củ cái gì cũng không quan trọng, nhưng, không phải chủ tử vẫn luôn để ý đến cái nhìn của Hoàng Thượng nhất sao?



Bây giờ đã xốc khăn hỉ ra, đêm tân hôn của hai người… Còn có thể vui vẻ sao?



Sắc mặt nàng trắng bệch nghĩ, lại cảm giác trên tay chợt nặng.



“Tư Cầm.” Tiểu cung nữ ngẩng đầu.



Đã thấy chủ tử nhà nàng nhìn thẳng lại đây, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.



“Hoảng cái gì?”



Mỹ nhân một thân hồng trang ngồi trên giường, giữa mắt phượng càng có vẻ diễm sắc tươi sáng, chói mắt đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.



Tư Cầm ngẩn ra, một bụng khuyên bảo, thoáng chốc đã quên sạch sành sanh.



Trong phòng lại yên tĩnh.



Giây tiếp theo, là mấy tiếng hành lễ đánh vỡ trầm mặc.



“Tham kiến Hoàng Thượng!”



Một đám cung nữ ma ma đồng thời kinh hoảng quỳ xuống, một nam tử mặc hỉ phục cất bước đi vào.



Hắn nhìn khắp phòng một vòng, thấy cảnh tượng lộn xộn, không khỏi nhíu mày.



“Sao lại…”



Mới chất vấn được một nửa, khi trông thấy nàng ngồi trên giường kia, lại bỗng nhiên dừng lại.



“Ngươi…” Trong mắt nam tử hiện lên tia kỳ dị và kinh diễm, tiếp tục cười nói.



“Tử Đồng* của trẫm, đêm nay nàng thật đẹp.”




Ân Diệp e ngại Tưởng gia, không dám trực tiếp động vào nàng ấy, nên đã sử dụng bạo lực.



…Kiếp trước của Tưởng Uyển Tư, nguyên chủ chính là vì bị tra tấn trong thời gian dài, bệnh mà chết, rồi lại bị Ân Diệp lợi dụng để giả mù sa mưa, hoài niệm một phen.



Sau khi Tưởng Uyển Tư trọng sinh, nàng ta vô cùng kiêng kỵ vị đường tỷ nguyên hậu mà mình đã từng làm "thế thân" này, sớm đã âm thầm nói xấu nàng ấy trước mặt Ân Diệp.



Bởi vậy kiếp này, trước đại hôn Ân Diệp đã không có hảo cảm với nguyên chủ.



Thậm chí sau nửa đêm đại hôn còn chuyển sang điện của Tưởng Uyển Tư, hoàn toàn dẫm nát mặt mũi nguyên chủ.



Tưởng Vân Khuynh vô cùng tức giận, oán hận, đổi lấy lại chỉ là sự lạnh nhạt gấp bội, thậm chí còn trở thành chất xúc tác cho tình cảm của Tưởng Uyển Tư và Ân Diệp hết lần này đến lần khác.



Cuối cùng, trong một vụ án vu cổ ở hậu cung, kẻ chủ mưu là Huệ phi kích động, định thương tổn người phụ trách kiểm chứng là Tưởng Uyển Tư.



Nghìn cân treo sợi tóc.



Nguyên chủ đang mang thai, bị Ân Diệp đẩy ra ngoài, vì chắn đao cho “Khí vận chi nữ” mà chết.



Quả thực, so kiếp trước bị chết càng buồn cười hơn…



Vân Khuynh nhanh chóng sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, ánh mắt lạnh lùng.



Bên kia, thiên tử lại bị lơ một lúc lâu, trực tiếp đi đến trước giường.



“Hoàng hậu!” Ân Diệp lạnh giọng quát: “Trẫm hỏi nàng…”



Hắn ta trách cứ, khi đến gần trông diện mạo diễm của nữ tử kia, hầu kết hơi động.



Tính tình chẳng ra sao, nhưng đúng thực là vưu vật!



Ân Diệp nghĩ, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, lại trêu đùa.



“Chẳng lẽ, Tử Đồng chờ không nổi muốn thấy trẫm?” Nói xong, hắn ta vươn tay.



Dưới tình huống cung nữ nội thị còn quỳ đầy đất, lại… Trực tiếp muốn đưa tay dò xét vào vạt áo cưới của Vân Khuynh!



Lời tác giả:



PS.



Tử Đồng: xưng hô thân mật của hoàng đế dành cho hoàng hậu. Cùng tự xưng “Trẫm” là cùng một đạo lý.



Tuy rằng cảm thấy mọi người cơ bản đều biết… Đi?



^-^-^-^-^-^-^



Dương: Chương này dài quá, đăng trước 1 chương thôi nha ^^