Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 26 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



Mà giám đốc Vương bộ quan hệ xã hội, cũng khổ không thể tả, thịt mỡ trên mặt đều run rẩy.



“Chủ tịch Diệp, chúng tôi đã hết sức rồi, ngài xem, ảnh chụp tại tiệc sinh nhật tối qua, đã truyền đi rộng lắm rồi…”



Vẻ mặt ông ta như đưa đám, giọng điệu ủy khuất, nhưng trong đôi mắt đậu xanh lại xẹt qua sắc khinh thường.



Hắc, tiểu thiên kim nhà họ Diệp, bên trong quả nhiên là ả đàn bà dâm đãng!



Đại gia ta quả nhiên nhìn không lầm, Diệp Thái tử cũng thật có diễm phúc, có được cô em gái cực phẩm như thế.



Nếu như đại gia ta mà có cơ hội…



Nhưng mà, không đợi giám đốc Vương ảo tưởng xong, “bang” một tiếng, cả cái gạt tàn bay thẳng đến đầu ông ta.



“Ông cút ra ngoài cho tôi!”



Trong tiếng gầm gừ của Diệp Cẩn Huy, giám đốc Vương che lấy cái trán chảy máu, tè ra quần chạy đi.



Diệp Cẩn Huy phát tiết lửa giận xong, lấy di động ra, gõ vào dãy tám số.



“… Là tôi, tra được cái gì rồi?”



Đầu bên kia, truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Giang Diệc Thừa.



“Chính là đồ đê tiện kia làm!”



“Tiện nhân!”



Diệp Cẩn Huy cũng giận dữ.



Sát khí ẩn hiện.



“Tìm được các liên lạc với nó chưa?… Không ra khỏi cửa được?… Vậy đem một vài người của cậu sang đây!”



Trong điện thoại, hai người đàn ông đã mất lý trí bắt đầu lập mưu.



Sau một lúc lâu.



Diệp Cẩn Huy cầm lấy điện thoại lần nữa, gọi cho một số khác.



Sau vài tiếng “tút tút”, một giọng nữ thanh linh quen thuộc vang lên.



Diệp Cẩn Huy híp mắt, áp xuống sát khí trong lòng.



“Diệp Vân Khuynh. 7 giờ tối nay, phòng chữ Thiên tại sơn trang Phong Đỏ. Nếu còn muốn thực hiện được mấy quỷ kế đó của mày thì lăn ra đây!”



*



Trên hành lang đẹp đẽ ưu nhã, trải tấm thảm dài mềm mại.



Vân Khuynh đi theo hướng dẫn của người hầu, thuận lợi tìm được căn phòng đã hẹn.




Ánh mắt Vân Khuynh càng thêm lạnh.



Bởi vì, thủ đoạn dơ bẩn của gã giờ phút này, ở trong nguyên tác, đều thật sự rơi trên người nguyên chủ.



Nhưng hiện giờ…



Nàng cúi đầu, giấu đi thần sắc.



Diệp Cẩn Huy lại cho rằng nàng sợ hãi.



Rốt cuộc ra lệnh.



“Bắt lấy nó!”



Tức khắc, mấy người đàn ông có lệnh lập tức vọt lên, muốn đè Vân Khuynh xuống —



Tiếng phá cửa ầm ầm, mấy người mặc áo đen nhanh chóng chạy vào trong phòng.



Chỉ trong chớp nhoáng liền giữ chặt mấy người đàn ông trong phòng!



Mà người duy nhất không bị bắt – Diệp Cẩn Huy, ngã ngồi trên sô pha.



Bởi vì, trên huyệt thái dương của hắn, chống một vật màu đen…



Súng.



Diệp Cẩn Huy không thể tin ngẩng đầu.



Vân Khuynh rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống gã, cười đến nhẹ nhàng đẹp đẽ.



“Mày…”



Cô gái nhẹ nhàng mở miệng: “Bây giờ, tôi cao hơn ngài một bậc rồi nhỉ.”



Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Diệp Cẩn Huy.



Đến giờ phút này, gã vẫn không thể chấp nhận nổi, mình bị một con kiến bắt cóc.



Đột nhiên.



Có tiếng bước chân nặng nề, càng ngày càng gần.



Có người đến.



Bóng người cao dài, chậm rãi bao phủ cô gái nhỏ.



Người tới ôm lấy Vân Khuynh từ sau lưng.



Bàn tay khớp xương rõ ràng, phủ lên ngón tay nàng, đùa nghịch.



“Dạy em bao nhiêu lần, sao tư thế cầm vẫn không đổi…”