Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 27 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



Tiếng nói trầm mị mà lười biếng vang lên.



Khóe mắt Diệp Cẩn Huy như muốn nứt ra: “Là mày! Bùi Quân Mịch! Chúng mày, chúng mày là một giuộc!”



“Diệp Vân Khuynh, con tiện nhân này, thế mà cấu kết với người ngoài, làm hại nhà họ Diệp!”



Trong tiếng mắng của gã, ánh mắt Bùi Quân Mịch, đột nhiên lạnh xuống, âm u.



Hắn nhẹ nhàng buông tay cầm súng của Vân Khuynh.



Tiếp theo, nâng cánh tay lên.



Giây tiếp theo, chính xác lấy được cánh tay đang cầm ống tiêm của Diệp Cẩn Huy!



Dùng sức!



Tiếng “răng rắc” vang lên, hắn thế nhưng dùng tay không bẻ gãy tay đối phương!



Diệp Cẩn Huy quá đau gào rống, mồ hôi lạnh chảy trên trán, cơ bắp đều vặn vẹo.



Từ trước đến nay, gã luôn là người ngạo mạn tra tấn người khác, rốt cuộc cũng cảm nhận được thế nào là thống khổ khi bị tra tấn.



Mà, nhìn trò hề của gã, Bùi Quân Mịch chỉ cười lãnh lẽo khinh miệt: “Người phụ nữ của tôi, ông cũng dám động?”



Nói xong, hắn quay đầu lại, nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt mới khôi phục độ ấm.



“Công chúa của anh.”



Bờ môi Bùi Quân Mịch cong lên thành nụ cười mười phần tà khí, âm cuối hơi cao lên: “Em muốn xử lý thế nào?”



Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Khuynh nhanh chóng đỏ ửng.



Nàng dời mắt đi, rơi xuống cái ống tiêm bị rơi trên mặt đất.



“Em nghĩ…” Trong mắt nàng hiện lên sắc bén, môi đỏ khẽ nhếch.



Có đôi khi, chuyện đời, là nhân quả luân hồi, báo ứng tự chịu.



*



Diệp Cẩn Huy điên rồi.



Nghe nói, là bị hai đứa con trái cương thường đạo lý làm cho phát điên.



Khi tin đồn này mới tản ra ngoài, rất nhiều người không tin.



Nhưng mà, theo lời thề son sắt của một đám “nhân chứng”, mọi người đều trầm mặc.



Nghĩ đi nghĩ lại, cũng thấy có lý.



Tuy Diệp Cẩn Huy đã đảm nhiệm chức vị gia chủ nhà họ Diệp nhiều năm, kinh qua nhiều sóng gió.
Diệp Bỉnh Hiên cũng yên lặng, không hề rít gào, chỉ là ánh mắt nhìn Vân Khuynh là sát ý ngập trời.



Nhưng.



Đại thế đã mất.



Vài giây sau, gã đột nhiên xoay người, kéo Diệp Âm Âm, âm trầm liếc Vân Khuynh lần cuối cùng, định rời đi —



“Từ từ.”



Giọng nữ thanh thoát vang lên sau lưng họ.



Diệp Âm Âm lập tức quay đầu, trong đôi mắt đẹp có chờ mong. Mà ánh mắt Diệp Bỉnh Hiên lại hung ác nham hiểm.



Vân Khuynh cong môi, kéo lên một độ cong ác ý.



Nàng rút ra một tấm chi phiếu, nâng tay, thong thả ung dung ném về phía hai người.



“1000 vạn của hai người.”



*



Mấy giờ sau.



Vân Khuynh đứng trước phòng hội nghị, mỉm cười tiễn vị cổ đông cuối cùng đi, mới thở phào một hơi, thả lỏng người.



Nàng quay đầu lại, vừa định khép cửa, cả người đã bị người ôm vào trong lòng.



Dưới hơi thở sạch sẽ quen thuộc vây quanh, Vân Khuynh cũng không phản kháng, ngược lại tự nhiên ngả vào lồng ngực đối phương.



“Biểu hiện vừa rồi rất xuất sắc.”



Giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên, nàng vùi đầu bên cổ hắn, cười xinh đẹp.



“Ừm, cũng nhờ ngài Bùi đây cất công dạy dỗ.”



Ánh mắt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên bờ má Vân Khuynh.



Người đàn ông nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng.



“Tiểu hồ ly. Lại có ý đồ xấu gì?”



Vân Khuynh câu môi, cười thần bí.



“Anh đoán xem.”



Nàng nâng tay, nhẹ nhàng phủ lên mắt Bùi Quân Mịch.



Đừng kinh ngạc, boss của em.



Báo thù, bây giờ mới bắt đầu…