Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 261 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



🦋☘🦋☘🦋☘🦋☘🦋☘🦋☘🦋



“Lâu Ẩn, ngươi…”



Nhân lúc người còn chưa tiến vào, nàng nhịn không được thấp giọng gọi tên đầu sỏ gây tội kia một tiếng.



Dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười khẽ rầu rĩ, từ bên trong vang lên: “Thiệt thòi cho nương nương rồi.”



Trong nháy mắt, chấn động rất nhỏ từ giữa eo thon nổi lên, tạo ra một mảnh tê dại… Thân mình Vân Khuynh run lên, hàng mi dài đột nhiên rũ xuống.



Loại tư thế giấu kín này, căn bản là có ý định… Chiếm tiện nghi rồi.



“Được rồi, không cho phép phát ra tiếng nữa.”



Nổi giận, nàng nhấn hắn một cái, ngữ khí ngang ngược ra lệnh.



Trong bóng đêm.



Môi mỏng của Lâu Ẩn hơi cong, không tiếng động mà đồng ý, cúi đầu dưới eo của nữ tử, toàn bộ thân hình cao dài cuộn lên phía trên eo bụng và hai chân nàng…



Bên trong chăn là một cảnh tượng kiều diễm…



Một lát sau, mấy người điều tra đi vào trong nhà.



Triệu Nhượng vẫn còn tính là cung kính hành lễ, không dám ngẩng đầu nhìn người trên giường, chỉ cẩn thận điều tra.



Nhưng trước đó, Vân Khuynh đã xóa sạch mọi dấu vết hoàn toàn… Tất nhiên gã sẽ không có bất cứ thu hoạch nào.



“Sao rồi?” Thấy thế, Mặc Họa cười lạnh: “Chung Túy cung có gì đáng nghi không?”



Tư Cầm cũng hùa theo trào phúng nói.



“Mới vừa nhìn tư thế này của Triệu đại nhân, nô tỳ còn tưởng rằng, nơi này của nương nương thật sự có lẫn đạo tặc vào đấy.”



Hai người này một xướng một họa, ngay lập tức sắc mặt của Triệu Nhượng có chút không nhịn được ——



Là người đắc dụng bên cạnh Ân Diệp, gã đã khi nào chịu qua loại châm chọc này chứ? Mặc dù đây là tẩm cung của Hoàng hậu, nhưng… Chẳng qua chỉ là một Hoàng hậu trước nay chưa từng được ân sủng, vậy mà mấy cung nữ nho nhỏ này lại dám đối xử với gã như thế?



“Đúng là không có phát hiện gì.”



Triệu Nhượng nghiến răng nói một câu, ánh mắt liếc tới giường gỗ mun cách đó không xa, nhất thời hỏa khí dâng lên, buột miệng thốt ra.



“Nhưng giường nằm của nương nương, tạp gia còn chưa tra…”



“Hỗn xược!”



Lời còn chưa dứt, giọng nữ cực kỳ tức giận chợt lạnh lùng ngắt lời gã.



“Chẳng lẽ Triệu công công cho rằng… Bổn cung sẽ giấu kẻ gian trên giường!?”
Dịch dung, so với loại mặt nạ vải ra vẻ thần bí cồng kềnh này, chẳng phải an toàn hơn rất nhiều hay sao?



Trừ phi…



Lâu Ẩn bỗng nhiên cười khẽ, hắn bất động thanh sắc tựa vào một bên giường khác, ánh mắt u ám nhìn nữ tử đối diện.



“Ý nương nương là muốn hỏi, dưới lớp mặt nạ này… có phải là diện mạo thật hay không phải không?”



Ngay lập tức đã vạch trần tiểu tâm tư trong lời nói của nàng ra hoàn toàn.



“Ừ.” Vân Khuynh cúi đầu, cũng trực tiếp thừa nhận: “Vậy… Đáp án của ngươi là?”



Đối với dung mạo thật sự ở kiếp này của người yêu, đương nhiên nàng cũng tò mò.



Vì thế, giờ phút này khi sắp tiếp cận được đáp án, trong mắt nàng sáng ngời, càng ẩn ẩn lộ ra chút mong đợi.



Lâu Ẩn đối diện với tầm mắt nóng rực này, chỉ giương môi mỏng, mập mờ không nói rõ.



“Sao nương nương không tự mình kiểm tra?”



Chẳng lẽ… Nàng thật sự đoán đúng rồi?



Ánh mắt Vân Khuynh chuyển động, cũng đồng ý: “Được.”



Nàng mím môi, hai đầu gối khẽ đi chuyển, bò đến gần hắn.



Lại không chú ý tới tư thế của chính mình, quả thực là… Hoạt - Sắc - Sinh - Hương.



Lâu đốc chủ nằm nghiêng trên giường, nhìn dáng vẻ chủ động nhào vào trong ngực của mỹ nhân, ánh mắt u ám.



Một lát sau, rốt cuộc Vân Khuynh cũng đến trước người hắn.



Môi mỏng của Lâu Ẩn khẽ cong, hai tay duỗi ra, trực tiếp kéo nàng vào trong lòng ngực.



Nháy mắt rung chuyển kia, nàng không khỏi ôm vòng lấy cổ hắn: “Lâu Ẩn!”



Nam nhân ôm lấy nhuyễn ngọc ôn hương, ý cười bên môi càng sâu.



Vân Khuynh ổn định thân mình, lấy lại bình tĩnh, đè vị chủ mưu chơi xấu này lại: “Không được cử động.”



“Ừm.”



Lần này, Lâu Ẩn nhàn nhạt đáp ứng, xác thật cũng không hề có động tác gì nữa.



Nàng hít một hơi thật sâu, vươn bàn tay mềm.



Rốt cuộc… Chậm rãi, kéo mặt nạ của hắn xuống.



Nhưng, nháy mắt khi nàng thấy diện mạo kia của hắn, chợt cảm thấy… sét đánh giữa trời quang.