Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 262 :
Ngày đăng: 17:09 30/04/20
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🦋🌸🦋🌸🦋🌸🦋🌸🦋🌸🦋🌸🦋
Bởi vì hắn —— thật sự là… Quá xấu!
Khụ.
Kỳ thật, không phải là Vân Khuynh mắc chứng nhan khống khắc nghiệt hay gì.
Chỉ là, bất ngờ nhìn thấy… Khuôn mặt trắng bệch đầy sẹo rỗ, nàng vẫn khó tránh khỏi run lên trong chớp mắt.
Nhưng chỉ qua một lát sau, Vân Khuynh chợt hoàn hồn, giương môi nói: “Đây là dung mạo thật của Lâu đại nhân sao?”
Lâu Ẩn hơi gật đầu, cười khẽ kéo nàng đến càng gần: “Đúng vậy, nếu không thì nương nương cho rằng… phải thế nào?”
Giây lát sau, trán hai người chạm vào nhau.
Dung nhan của nhau, đều phóng đại thu vào trong mắt đối phương.
Ngày xưa, khi Lâu đốc chủ cười, đều là phong tư lỗi lạc, khí độ như tiên. Nhưng sự thật chứng minh, dưới sự nổi bật của gương mặt rỗ này, phong độ, khí chất gì đó, đều trở thành lời nói vô căn cứ.
So sánh với khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh, càng có vẻ… Thảm không nỡ nhìn.
Nhưng lúc này, bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn hắn, ánh mắt lại không hề trốn tránh.
Đương nhiên, Vân Khuynh nhận ra được, đây tuyệt đối không phải dung mạo thật của Lâu Ẩn.
Có điều, nếu hắn đã dám đeo gương mặt này, đương nhiên nàng cũng dám tiếp nhận. Nếu hai người chỉ mới gặp nhau, có thể sẽ thật sự trông mặt bắt hình dong.
Nhưng, đối với người yêu đã làm bạn với mình qua đời đời kiếp kiếp mà nói, bất luận là diện mạo bên ngoài hay địa vị… Vân Khuynh cũng không để ý.
Vì thế, cho dù giờ phút này đối diện với dáng vẻ cực kỳ xấu xí của Lâu Ẩn, ánh mắt của nàng vẫn thâm tình như cũ.
Nhưng thật ra Lâu đốc chủ ngay từ đầu đã ôm tâm tư khó hiểu thử thăm dò, lại bỗng nhiên dừng lại ——
Một khắc trước, hắn gục đầu xuống, vờ như muốn cắn lên khóe môi của Vân Khuynh.
Lúc này, hơi thở của hai người giao hòa.
Phảng phất như đã trở lại với tình huống đã bị cắt ngang lúc đó.
Chỉ còn khoảng cách một lóng tay, là có thể… chạm môi nhau.
Lâu Ẩn vẫn chưa có động tác gì, nhưng nàng lại bình tĩnh nhìn sâu vào cặp mắt hoa đào tối tăm kia, chủ động quàng lấy cổ hắn…
Trong chớp nhoáng.
Ngón tay thon dài giơ ra, chặn môi nàng lại, đồng thời cũng cản trở động tác của nàng.
“Nương nương… Không cần phải miễn cưỡng như thế đâu.” Lâu Ẩn khẽ rũ mi mắt, ngữ khí không rõ.
Gió đêm phất qua, thân hình mảnh khảnh của nàng ta khẽ run trong gió lạnh, càng thêm đơn bạc buồn bã.
“Tiểu chủ.”
Như Ý bên cạnh nàng ta thấy bộ dáng này, không khỏi tiến lên nói: “Người vào trong trước đã, sắc trời đã khuya, cẩn thận nhiễm lạnh.”
Tưởng Uyển Tư thống khổ cười, nhưng vẫn không cử động.
“Ây dà!” Như Ý thấy thế, lại khuyên nhủ nói.
“Người chính là đầu quả tim của Hoàng Thượng, nếu cảm phong hàn, Hoàng Thượng sẽ lo lắng…”
“A.”
Thấy ngự giá đã biến mất trong bóng đêm mênh mang, Tưởng Uyển Tư cười lạnh, trong chớp mắt đã thu hồi khuôn mặt u sầu: “Lo lắng!?”
Nàng ta xoay người đi vào trong điện, oán hận nói: “Hoàng Thượng… Sợ là đã sớm ghét bỏ ta rồi.”
Tưởng Uyển Tư nói, nắm chặt khăn, trong mắt hiện lên tia oán độc ——
Từ sau khi nàng ta bị Tưởng Chấn Hào buộc tội trên triều, có lẽ Ân Diệp cảm thấy nàng ta khiến hắn mất mặt, không chỉ giáng phân vị của nàng ta, còn nhiều ngày chưa từng sủng hạnh.
Tưởng Uyển Tư không thể không phí hết tâm tư, tạo ra một loạt tình huống như ngẫu nhiên gặp được ở Ngự Hoa Viên, âm thầm rơi lệ “Ngoài ý muốn”, mới khiến Ân Diệp nhớ đến tình cảm trước kia của hai người, một lần nữa gọi nàng ta thị tẩm.
Tưởng Uyển Tư vốn tưởng rằng, rất nhanh sẽ có thể đoạt lại trái tim của vị đế vương này.
Lại không ngờ.
Hơn một tháng nay, mặc dù Ân Diệp và nàng ta vẫn vô cùng triền miên trên giường, nhưng sau khi xong việc, sẽ vội vàng rời đi, phảng phất như sợ sự kiện chậm trễ lâm triều sẽ lại diễn ra lần nữa.
Mà phân vị của nàng ta, vẫn luôn dừng lại ở “Đáp ứng”, chưa từng tiến thêm một bước. Ngược lại, bởi vì được Ân Diệp thường xuyên sủng hạnh, nàng ta lại trở thành cái đinh trong mắt của mấy ả đố phụ phân vị cao hơn, bị tra tấn không ít.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tưởng Uyển Tư luôn thầm hận đến cực điểm.
Xem ra, cần phải vận dụng thủ đoạn cao cấp hơn…
Nàng ta hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, mới nói với Như Ý: “Người kia… đến chưa?”
Trên mặt Như Ý đột nhiên trở nên bí ẩn, gật gật đầu: “Đang chờ bên ngoài.”
Nghe vậy, trên mặt Tưởng Uyển Tư hiện lên ý cười: “Mau mời vào đây.”
“Dạ.”
Một lát sau.
Như Ý mang theo một người bước vào trong điện, nháy mắt khi vừa vào cửa kia, ánh nến đã chiếu sáng gương mặt người nọ.
Lại là…