Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 264 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌼🌳🌼🌳🌼🌳🌼🌳🌼🌳🌼🌳🌼



Nhất thời Ân Diệp liền chất vấn: “Hoàng hậu, ngươi có gì muốn giải thích?”



Lần xử lý án vu cổ này, vì muốn kinh sợ lục cung, hắn ta đã ra lệnh cưỡng chế chúng phi tần phải đến “Xem lễ”, bởi vậy mới có chuyện để nữ nhân đanh đá này xuất hiện trong tầm mắt ——



Trên thực tế, trải qua vài lần ăn mệt sau đại hôn, Ân Diệp đối với Vân Khuynh đã chán ghét đến cực điểm, thậm chí đến chạm mặt cũng cảm thấy cực kỳ phản cảm.



Cho nên lúc này, mới chỉ nghe ma ma bên nói một câu mập mờ không rõ, ngay lập tức Ân Diệp đã sinh lòng nghi ngờ.



Trong lúc nhất thời, hắn ta chỉ tay vào Vân Khuynh, giận dữ vô cùng.



“Tưởng Vân Khuynh! Thân là trung cung, vậy mà ngươi lại dám châm ngòi cung phi nguyền rủa trẫm…”



Vân Khuynh khẽ cong môi, cười lạnh nói.



“Thần thiếp không thẹn với lương tâm. Tội danh Hoàng Thượng gán cho này… thật sự là không đảm đương nổi.”



“Ngươi!”



Ân Diệp nghẹn họng, sai người kéo Huệ phi lại, bắt lấy cổ áo nàng ấy, tàn nhẫn nói.



“Tiện nhân, nói! Gấm tuyết này, là từ đâu mà có?”



Huệ phi lại chỉ cười lạnh không nói, thẳng tắp nhìn chằm chằm vị đế vương trước mắt, ánh mắt như châm độc thấm vào người.



Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, bỗng dưng Ân Diệp lại liên tưởng đến thân thích trong ngục ngày đêm kêu oan của nàng ta, trái tim run rẩy, ném mạnh người ra.



Huệ phi hung hăng ngã xuống mặt đất, nằm liệt như đã chết, không hề nói câu nào.



Ngay sau đó.



Trương ma ma đang quỳ gối một bên lại đột nhiên thấp giọng khóc lên.



“Hoàng Thượng, lão nô khai, lão nô khai…” Bà ta lão lệ tung hoành, lồng lộng run run nói.



“Là Hoàng hậu… Phái người nói bóng nói gió, nên Huệ phi nương nương mới có thể bị ma quỷ ám ảnh, gây ra một việc ngu ngốc như vậy. Gấm tuyết kia, cũng, cũng là Hoàng hậu thông qua tay lão, lão nô truyền đến trong tay Huệ phi nương nương…”



“Ngươi nói bậy!”



Tư Cầm nghe vậy lập tức cả giận nói: “Lúc nào thì Hoàng hậu nương nương có lui tới với chủ tử nhà ngươi hả?”



Trương ma ma lại cắn chết lời chứng không tha, không ngừng dập đầu đòi công đạo.



Ân Diệp thấy thế tất nhiên sẽ hướng về phía ma ma kia, chỉ vào Vân Khuynh trách mắng: “Ngươi còn lời gì để nói!”



Vân Khuynh ý vị không rõ mà liếc hắn ta một cái, đang muốn mở miệng ——



Ánh mắt Tưởng Uyển Tư hơi lóe, giành trước một bước nói.



“Hoàng Thượng, có lẽ chỉ là hiểu lầm không chừng. Sao tỷ tỷ có thể làm ra chuyện như vậy được? Không bằng… Lại gọi Nội Vụ Phủ đến hỏi một phen, để tránh phải trách lầm tỷ tỷ.”



Hoàn toàn là một bộ dáng lương thiện tận lực giải oan cho tỷ tỷ cùng tộc.
Lại không ngờ, vừa dứt lời, một giọng nói chợt vang lên: “Không cần.”



“Ai nói…”



Ân Diệp cả giận nói, nháy mắt khi thấy người đến kia, bỗng nhiên khựng lại ——



Là Lâu Ẩn, hắn mang theo đoàn người, chậm rãi bước vào trong điện.



Lập tức, biểu cảm của Ân Diệp biến ảo, nhịn một lát, nhưng vẫn còn tức giận nói.



“Sự việc liên quan đến an nguy của trẫm, ngươi đây là có ý tứ gì?!”



Đối mặt với sự chất vấn của quân vương, hoạn quan trẻ tuổi vẫn đứng yên, rũ mắt cười nhạt.



“Hoàng Thượng hiểu lầm. Nói không cần, là vì mới vừa rồi thần đã vì Hoàng Thượng mà tra xét rõ ràng.”



Ân Diệp sửng sốt, giây lát sau, sắc mặt càng thêm xanh mét.



Những người còn lại trong điện đều im như ve sầu mùa đông, không biết vị này… tại sao lại nhúng tay vào việc này.



Nhất thời trong lòng dâng lên các loại suy đoán, thậm chí còn bị dọa cho rùng mình.



Chỉ có ——



Vân Khuynh đứng yên, nhìn nam tử phong tư lỗi lạc xa xa cạnh cửa kia, không khỏi giương khóe môi.



Đối với cái bẫy của Tưởng Uyển Tư, nàng đã sớm có kế sách ứng đối.



Đương nhiên, điểm này, người nào đó cũng không biết rõ. Vậy nên hắn vội vàng tìm đến như thế, bị cuốn vào chuyện phiền toái này, là vì…



Vân Khuynh nghĩ, độ cong bên môi càng sâu.



Tầm mắt chạm vào nhau.



Thừa dịp khoảng cách không người chú ý, nàng nháy mắt rất nhanh với hắn, trong mắt phượng là một mảnh sáng ngời.



Lâu Ẩn khóa chặt dáng vẻ giảo hoạt của nữ tử, ánh mắt lại bỗng nhiên u ám…



Một bên khác.



Cung nữ tư y phòng đang bị đè xuống, quỳ xuống khóc hô lên.



“Phải… Nô tỳ xác thật từng cho Lý ma ma một góc gấm tuyết. Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thứ tội…”



Bà ta nói xong, Lý ma ma cũng hoàn toàn tê liệt ngã xuống mặt đất, nhận thấy đã không thể xoay chuyển trời đất, rốt cuộc cũng khai ra chủ mưu.



“Hoàng Thượng, lão nô nhất thời bị ma quỷ ám ảnh… Đều là bị Tưởng tần sai khiến!”



————



Tác giả:



PS. Rạng sáng gõ chữ, ở trước máy tính bò ngủ rồi..