Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 265 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌻🍃🌻🍃🌻🍃🌻🍃🌻🍃🌻🍃🌻



Thanh âm long trời lở đất, mọi người trong điện đều ngạc nhiên.



Ân Diệp càng không thể tin nổi, sắc mặt biến ảo, lúc xanh lúc trắng.



“Nói bậy!” Trong một mảnh tĩnh mịch, Như Ý vội đứng ra biện bạch cho chủ tử.



Tưởng Uyển Tư cũng nâng mặt lên, nghiêm túc nói.



“Hoàng Thượng minh giám, thần thiếp và Lý ma ma chưa bao giờ lui tới…”



Lời còn chưa dứt, Trương ma ma bên kia lại khóc lên kinh thiên động địa.



“Đúng vậy, là, là Tưởng tần! Nàng ta để Lý ma ma làm cầu nối, hứa hẹn với lão nô, sau khi việc thành, sẽ cứu phụ mẫu đang bị lưu đày của lão nô ra, lão nô lúc này mới giả vờ làm chứng…”



Bà ta run giọng kêu, theo bước của Lý ma ma, chân tướng chấn động lại tiến thêm một bước ——



Một nhà Liễu Bác Viễn bị chém đầu, thân thích của Trương ma ma đều là gia nô ký tên bán đứt, tội có liên quan dù chưa đến mức phải chết, nhưng lại trốn không khỏi vận mệnh lưu đày. Vì một nhà phụ mẫu, lúc này Trương ma ma mới động tâm tư, bán đứng Huệ phi, mưu hại Hoàng Hậu…



“Không sai! Hoàng Thượng! Lão nô chỉ là người truyền lời, căn bản không biết âm mưu của Tưởng tần và Trương ma ma, Hoàng Thượng tha mạng, tha mạng…”



Trương ma ma khóc lóc, Lý ma ma cũng vội không ngừng đuổi kịp.



Trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên của hai vị lão phụ vờn quanh trong điện, trò khôi hài ý vị mười phần.



“Đủ rồi!”



Rốt cuộc, Ân Diệp cũng không nhịn được gầm ra tiếng.



“Người đâu! Lấp kín miệng hai lão già này lại, đưa đến Đại Lý Tự nghiêm thẩm!”



“Dạ.” Mấy thái giám bên người lập tức lĩnh mệnh.



Một lát sau, hai ma ma phạm tội bị giải xuống, trong điện tức khắc khôi phục an tĩnh.



Nhưng mà, tâm tình của thiên tử, vẫn chưa theo đó mà chuyển biến tốt đẹp nửa phần.



Yên lặng trong nháy mắt, Ân Diệp nắm chặt quyền, bỗng chốc quay người, túm lấy cổ áo Tưởng Uyển Tư: “Ngươi…”



Hắn ta tức đỏ mắt, gắt gao trừng mắt nhìn vị "sủng phi" này, dần dần bóp chặt cổ nàng ta…



Nhất thời, cả người Tưởng Uyển Tư run lên, cảm thấy không ổn.



Đoạn tuyệt đường lui lại xông ra!



Trong chớp nhoáng, nàng ta hạ quyết tâm, chủ động nâng tay lên, bắt lấy cổ tay nam nhân, càng siết chặt về phía cổ mình!



“Ách…”



Khoảnh khắc đó, Ân Diệp sửng sốt, giây lát sau, khi Tưởng Uyển Tư kêu đau, mới đột nhiên tỉnh lại.




…Khụ.



Dù sao thì, nữ nhi rõ ràng là một bộ dạng nét mặt toả sáng…



“Mẹ.” Vân Khuynh thấy vậy, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.



Nhớ tới phụ mẫu ở Tiền triều* của mình, nàng không khỏi câu môi cười, mang dáng vẻ kiều tiếu của nữ nhi.



*Tiền triều: TG thật của Khuynh Khuynh.



“Con đã nói mình rất khỏe rồi mà.”



“Vậy là tốt rồi.” Tưởng Chấn Hào và Chu Á đều vui mừng, liên tục gật đầu.



Chợt thấy nữ nhi thấp giọng nói: “Bọn họ…”



Sắc mặt hai vợ chồng lập tức ngưng trọng: “Đã sắp xếp thỏa đáng, nương nương… Hiện giờ muốn gặp?”



Vân Khuynh hơi gật đầu.



…Sau một lúc lâu. Hậu viện Tưởng phủ.



Vân Khuynh ngồi trên ghế, bên cạnh là Chu Á. Mẹ con hai người đang tán gẫu, chợt thấy Tưởng Chấn Hào mang theo mấy người tiến vào.



Phía sau ông, là một nam tử trung niên bộ dạng văn sĩ, phía sau nữa là một nữ tử trẻ tuổi trang điểm ăn mặc như nha hoàn.



Mấy người này vừa mới đi vào phòng, Vân Khuynh còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thình thịch một tiếng ——



Nàng kia quỳ xuống, dập đầu dõng dạc nói: “Hoàng hậu nương nương vạn phúc.”



Vân Khuynh hơi khựng lại, rồi cười nói: “Không cần đa lễ, cứ như lúc trước là được.”



“Không!”



Nữ tử lắc đầu nói: “Ân cứu mạng, ân bảo toàn cả nhà, sao có thể quên? Lúc trước là thiếp thân không hiểu chuyện.”



Nàng nói, lại dập đầu thật mạnh.



Vừa ngẩng đầu, khuôn mặt này, rõ ràng là Huệ phi Liễu Thi Kỳ "Đã chết"!



Vân Khuynh hơi dừng lại, vừa muốn nói gì đó, lại bị quản gia đẩy cửa đến đánh gãy.



“Lão gia, không xong rồi!”



“Sao vậy?” Tưởng Chấn Hào nhíu mày, tiến lên đưa lỗ tai nghe xong, sắc mặt cũng đại biến!



“Cái gì!? Vị kia… Sao lại tới Tưởng phủ?



^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^



Dương: Ai tới vậy ta?