Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 266 :

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌸🌴🌸🌴🌸🌴🌸🌴🌸🌴🌸🌴🌸



“Lão gia, là vị quý nhân nào? Hô to gọi nhỏ…”



Chu Á thấy dáng vẻ phu quân lỗ mãng thất thần, không khỏi nhíu mày, oán trách nói.



Đám người Liễu Thi Kỳ cũng không hiểu ra sao.



Chỉ có Vân Khuynh, trong lòng khẽ động, trong đầu mơ hồ nổi lên một suy đoán.



Nàng hơi rũ mắt, chỉ bất động thanh sắc nâng tách trà sứ men xanh lên, đồng dạng nghi hoặc nói: “Cha…?”



Lúc này Tưởng Chấn Hào mới trầm giọng nói: “Là… Lâu Ẩn.”



“Cái gì!?”



Ông vừa nói xong, nam tử trung niên giả trang văn sĩ kia —— cũng chính là thái phó tiền nhiệm Liễu Bác Viễn, lập tức chấn động.



“Tưởng huynh, huynh nói, là vị… Đốc chủ kia?”



“Phải.” Tưởng Chấn Hào gật đầu, biểu tình ngưng trọng.



Những người còn lại trong phòng hầu như đều hít vào một hơi ——



Lâu Ẩn, mặc dù thanh danh không công khai trong triều đình, nhưng lấy thân phận của chư vị ở đây, lại không thể không biết. Tất nhiên, cũng đều hiểu rõ sự đáng sợ trong đó.



Mà Lâu Ẩn và Tưởng thị chưa từng lui tới, hiện giờ lại chọn lúc Tưởng gia đang bí mật gặp gỡ đám người Liễu gia “Đã qua đời” mà đột nhiên đến bái phỏng…



“Chỉ sợ là vị kia đã phát hiện ra việc nương nương và Tưởng huynh cứu trợ ta.”



Liễu Bác Viễn cười khổ một tiếng: “Là một nhà ta liên luỵ Tưởng phủ.”



Ông ta thở dài, kéo nữ nhi Liễu Thi Kỳ đang phát run một bên, lại nhìn phu nhân và hai nhi tử ở phía sau, cắn răng một cái.



“Nhân lúc vị kia còn chưa điều tra ra, Tưởng huynh không bằng trước hãy đưa bọn ta…”



“Liễu công! Sao lại nói ra lời này?”



Nhưng còn chưa chờ Liễu Bác Viễn nói xong, Tưởng Chấn Hào khoát tay, lạnh giọng đánh gãy hắn.



“Tưởng gia đã dám phạm tội khi quân muốn bảo vệ cả nhà ngươi thì sợ gì một tên hoạn quan quyền thế? Tưởng phủ ta, cho dù có là Đông Hán đề đốc cũng không phải muốn tra là có thể tra, trước tiên các ngươi cứ theo Tô quản gia trốn vào mật thất trong thư…”



“Cha.”



Tưởng Chấn Hào còn đang dõng dạc hùng hồn sắp xếp, Vân Khuynh đột nhiên buông chén trà, cuối cùng cũng đứng lên.



“Nương nương?” Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều chuyển lại đây.



Chợt thấy nàng câu môi cười.



“Không cần khẩn trương. Lâu Ẩn… Bổn cung tự có cách ứng phó.”



*




Vân Khuynh lại tiếp tục nói: “Ngươi muốn biết, ta có thể cho ngươi biết đáp án… Phải.”



Quả nhiên.



Lâu Ẩn cũng không ngoài ý muốn.



Quyết đoán như thế, thủ đoạn như thế…



“Thần bội phục.” Môi mỏng của hắn hơi câu lên, tán thưởng nói.



Đồng thời, hắn hơi nghiêng người, ngửi hương hoa mai từ trên người nàng truyền đến, dư quang quét đến sắc mặt khó nén ngạc nhiên của mọi người, ý cười càng sâu.



Không khỏi… Càng âm thầm gần sát lại.



Cái này, người ở bên ngoài nhìn vào —— tư thế của hai người, giống như đang ôm nhau vậy, ái muội tới cực điểm.



Nhưng trong nháy mắt, Vân Khuynh bất giác bừng tỉnh.



Bị dụ dỗ nói thẳng ra, thua một ván, nàng âm thầm cắn răng nói: “Đáp án đã tới tay, Lâu đại nhân cũng nên rút lui đi chứ?”



Lâu Ẩn rũ mắt cười, lại cố ý ngừng mấy giây, mới nói tiếp.



“Đương nhiên. Nương nương, đưa thần một đoạn nhé?"



Sau một lúc lâu.



Rốt cuộc Vân Khuynh cũng tiễn được “Vị khách không mời mà đến” kia đi, trở lại tiền đường.



Mới vào cửa, lại đón nhận hai ánh mắt cực kỳ lo lắng.



“…Cha, mẹ.” Nàng hơi ngừng lại: “Làm sao vậy?”



Chợt thấy sắc mặt Tưởng Chấn Hào ngưng trọng nói: “Nương nương, con và hắn…”



Nói một nửa, rốt cuộc cũng nói không được.



Vân Khuynh thầm thở dài một hơi, vậy mà lại trực tiếp thừa nhận: “Phải.”



“Hoang đường!”



Dứt lời, Tưởng Chấn Hào lập tức cả giận nói, Chu Á càng thêm biến sắc.



“Nương nương, con đây là bị ma quỷ ám ảnh rồi!”



Vân Khuynh lại chỉ rũ mắt, im lặng không nói.



Thấy thế, Tưởng Chấn Hào khẩn trương, lạnh lùng nói.



“…Không nói đến việc hắn là một tên thái giám, con là thê tử của thiên tử, chẳng lẽ con chưa từng nghe nói, năm đó vì sao hắn có thể thượng vị trong cung hay sao?”



^-^-^-^-^



Dương: đừng trách tui, tại tác giả dừng đúng ngay chỗ này chứ bộ 😑😑