Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 270 :
Ngày đăng: 17:10 30/04/20
《Chương 270》
CUNG ĐÌNH MÊ TÌNH: CÔNG LƯỢC ĐỐC CHỦ TÀN NHẪN (22)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍓🍃🍓🍃🍓🍃🍓🍃🍓🍃🍓🍃🍓
Hắn là ai gia…”
Thái Hậu tức đỏ mắt, lời nói đến bên miệng, đang muốn bật thốt ra ——
Lại đột nhiên bị một giọng nữ già nua đánh gãy: “Thái Hậu nương nương!”
Tựa như sấm sét rung động, nháy mắt khiến bà ta cứng người.
Thái Hậu tựa như tỉnh mộng, suy sụp tê liệt ngã xuống ghế, nghẹn lại tất cả ngôn ngữ.
Trịnh ma ma mới vừa rồi gọi to vội tiến lên giúp bà ta thuận khí.
Phía dưới, Tưởng Uyển Tư ngơ ngác, nội tâm không khỏi suy diễn lung tung.
Chẳng lẽ, tên nịnh thần Lâu Ẩn kia được sủng ái như thế, là do vẫn còn là…
Nàng ta sợ hãi, đột nhiên lại nghe Thái Hậu khàn khàn nói.
“Nói nói, vì sao Lâu Ẩn… Nhất định phải diệt trừ?”
Trong nháy mắt, thái độ lại chợt biến!
Tưởng Uyển Tư nghe được câu hỏi âm trầm này, vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tối tăm không rõ của Thái Hậu, càng cảm thấy cả người rét run.
“Ta, không… Thần thiếp… Thần thiếp cảm thấy…”
Nàng ta phun ra nuốt vào, nhất thời không biết phải nói như thế nào, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng.
“Sao vậy?” Thái Hậu thấy thế, sắc mặt càng thêm quỷ quyệt.
Tưởng Uyển Tư rốt cuộc chịu không được, nhắm mắt, bất chấp tất cả nói ra.
“Thần thiếp cảm thấy… Hắn có tâm tư muốn đoạt vị!”
Vừa dứt lời trong háy mắt, chỉ nghe được “Xoảng ——” một tiếng, Thái Hậu đánh vỡ chén trà.
“Đoạt vị?!”
Bà ta đột nhiên nở nụ cười, điên cuồng nói.
“Đoạt vị? Hắn là cái thân phận gì chứ!? Hắn chẳng qua chỉ là một tên thái giám, đã nắm trong tay quyền lực lớn như vậy còn chưa đủ hay sao!? Hắn làm sao dám, làm sao xứng!?”
…
“Ha.” Vào đêm, trong tẩm cung
Vân Khuynh nhìn tình báo trong tay, mới vừa cười lạnh ra tiếng, vị "Gian hoạn" nào đó liền ngựa quen đường cũ xông vào.
“Chuyện gì chọc nương nương không vui thế?”
Nháy mắt khi tiếng cười nhẹ vang lên, nàng cũng đồng thời được một vòng tay quen thuộc ôm ấp.
Thấy thế, cha Hồ Thành Hách lại giống như cả kinh, vội thấp giọng trách mắng: “Tuyết Nhu! Mau ngồi xuống…”
Lời còn chưa dứt, thiên tử ngồi phía trên lại khoát khoát tay.
“Không sao.”
Ân Diệp dịu dàng nói, trên thực tế, khi hắn vừa thấy mỹ nữ Tây Lương mới mẻ này uốn éo, chỉ cảm thấy phong tình động lòng người, trong lòng rung động.
Sao còn trách tội thất hay không thất lễ?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Ân Diệp dính trên mặt Hồ Tuyết Nhu, dư quang đảo qua thân hình đầy đặn, trong mắt không khỏi nhiễm sắc ***.
Bên kia, Hồ Tuyết Nhu bắt giữ vẻ mặt của hắn ta, trong lòng hiểu rõ, lại cố ý dậm chân.
“Hoàng Thượng, thần nữ vì tín nhiệm người, mới thành thật nói đến mức Đại Ân chê cười, sao người còn… chê cười thần nữ?”
Nàng ta mềm mại nói, thân hình nóng bỏng rung động, càng khiến Ân Diệp nhìn thẳng mắt.
“Là trẫm lỡ lời.” Hắn ta nhìn vưu vật cách đó không xa, thậm chí còn chủ động nhận sai.
Lại không chú ý, sắc mặt khó coi của tôn thất và triều thần, thậm chí có hoàng thân đã nhịn không được muốn mở miệng khuyên nhủ ——
Ngay sau đó.
Tiếng thông báo của nội thị chợt vang lên trước: “Thái Hậu nương nương giá lâm.”
Mọi người nhất thời chấn động, tất cả đứng lên, cung nghênh phượng giá của Thái Hậu.
Giây lát sau, chợt thấy nữ tử vận cung trang đỡ tay Thái Hậu, chậm rãi đi vào trong điện.
“Mẫu hậu.”
Ân Diệp lập tức bước lên phía trước, cầm một tay kia của Thái Hậu, đỡ bà ta vào chỗ ngồi.
Trên mặt Thái Hậu mang theo ý cười ung dung, ngồi xuống, rồi lại nhìn nữ tử vẫn luôn phụng dưỡng mình, ý bảo nàng ta ngồi ở bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, chúng khách khứa ghé mắt nhìn.
Hoàng thất thân thích kinh ngạc trong lòng.
Mà triều thần và ngoại sử vẫn chưa gặp qua cung phi nào, lại cho rằng…
“Hoàng Thượng, đây là Hoàng hậu của người sao?”
Mấy người mới vừa vào chỗ, Hồ Tuyết Nhu lại điệu đà mở miệng.
Nghe vậy, Ân Diệp sửng sốt.
Nàng ta lại lớn gan nói: “Nghe nói, Hoàng hậu là đệ nhất mỹ nữ Đại Ân. Vậy Hoàng Thượng, người cảm thấy, thần nữ so với Hoàng hậu của người thì như thế nào?”
Nói xong, Hồ Tuyết Nhu khiêu khích liếc nhìn nữ tử vận cung trang kia, ánh mắt nhìn về phía Ân Diệp lại là ái mộ mà nóng bỏng.
Ân Diệp chỉ cảm thấy mỹ nhân này đang vì mình mà ghen tị, trong lòng hưởng thụ vô cùng.
Mà mọi nơi, triều thần không rõ chân tướng đều vì nữ tử thô dã Tây Lương này mà nhíu mày thật sâu, đều là cười khổ.
Bởi vì —— bọn họ không thể không thừa nhận, một khi đã so, Hoàng Hậu Đại Ân nhà mình, thật đúng là… Thua.