Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 272 :

Ngày đăng: 17:10 30/04/20


《Chương 272》



CUNG ĐÌNH MÊ TÌNH: CÔNG LƯỢC ĐỐC CHỦ TÀN NHẪN (24)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



🌷🍃🌷🍃🌷🍃🌷🍃🌷🍃🌷🍃🌷



“Bởi vì… Thần chỉ cần nhìn nương nương, tầm mắt liền không có cách nào dời đến nơi khác nửa phần.”



Trong giọng nói hờ hững lại xen lẫn ý cười, nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, có một loại thì thầm lưu luyến.



Vân Khuynh ngẩn ngơ.



Hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, càng không nghĩ đến, người yêu luôn luôn nội liễm, vậy mà sẽ nói ra những lời có thể… Được xem là lời tâm tình nóng bỏng như vậy.



Trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy hình như có ngọt ngào từ trong lòng dâng lên, lan tràn đến trên mặt.



Khóe miệng không tự chủ giơ lên, cho dù đã nỗ lực muốn kiềm nén, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.



Rốt cuộc, thừa dịp ánh mắt mọi người bị Tưởng Uyển Tư và Hồ Tuyết Nhu hấp dẫn, Vân Khuynh hơi quay đầu, giương môi.



“Lâu, Ẩn…"



Nàng gằn từng chữ một gọi hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi cố ý phải không?”



Lâu Ẩn lại bất động thanh sắc tiến lên vài bước, ý vị không rõ đáp lại.



“Thần không hiểu nương nương đang nói gì.”



Vừa dứt lời, Vân Khuynh nhân lúc không ai chú ý, mắt phượng thoáng nhìn, ánh mắt sáng rực.



“Ngươi nói như vậy, lát nữa bổn cung … Còn xem kịch thế nào?”



Lâu Ẩn khựng lại, bỗng chốc giương môi mỏng, nói.



“Vậy… Thần chỉ nhìn nương nương, nương nương chỉ nghĩ đến thần, không tốt sao?”



Vân Khuynh: “…”



Lần thứ hai bị "thả thính" tối nay, cuối cùng nàng đã hoàn toàn tuyên bố đầu hàng.



…Kịch bản này của hắn, rốt cuộc là ai dạy?!



Quá phạm quy rồi…



Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, thu liễm ánh mắt, gương mặt không có tiền đồ bắt đầu phiếm hồng.



Trên da thịt trắng nõn nhuộm màu ửng đỏ, như đông tuyết xứng với hoa mai, diễm lệ vô cùng.



Lâu Ẩn khẽ cúi đầu, tầm mắt khóa chặt nàng, ánh mắt đột nhiên u ảm.
Mắt phượng chợt thoáng nhìn, khiêu khích đối diện với cặp mắt hoa đào đang nhìn xuống kia.



Trong chớp mắt ấy.



Lại là Lâu Ẩn nhịn không được dời mắt đi trước.



Hắn buông lỏng người, khẽ nhắm mắt, áp chế sóng tình mãnh liệt đột nhiên dâng lên khắp cơ thể xuống.



Thấy thế, Vân Khuynh có chút hiểu ra, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, nàng vô cùng đứng đắn quay người lại, không dám trêu chọc hắn nữa.



Trong lúc nhất thời, hai người đều không có động tác.



Một đứng một ngồi, chỉ im lặng, nhưng không khí lại hòa hợp đến cực điểm.



Giữa sân, tiệc mừng thọ náo nhiệt phi phàm, nhưng bốn phía nơi này, phảng phất như xuất hiện một không gian khác, chỉ có hắn và nàng, yên bình mà tốt đẹp.



Nhưng, cố tình, hiện thực sẽ có chút ngoài ý muốn, đánh vỡ khung cảnh an bình này ——



“…Thần thiếp vì Hoàng Thượng biểu diễn tài nghệ, Hoàng Thượng xem trình độ của thần thiếp mà định phân vị cho thần thiếp, được không?”



Hồ Tuyết Nhu mềm mại nói ra đề nghị lớn mật, nhưng ngay lập tức lại được Ân Diệp tán đồng.



“Biện pháp này thật mới lạ, trẫm đồng ý.”



Ngay sau đó.



Một thanh âm dịu dàng điềm đạm theo đó vang lên.



“Theo thần thiếp thấy, biện pháp này nên sửa lại một chút. Chi bằng tất cả chúng tỷ muội sẽ hiến nghệ, tiến hành so đấu, mới càng có thể đo lường chính xác trình độ của muội muội…”



Đúng là Tưởng Uyển Tư, nàng ta nói, ánh mắt ở trong bữa tiệc đảo qua, đột nhiên rơi xuống trên người Vân Khuynh.



“Tỷ tỷ là Hoàng hậu cao quý, ý kiến của tỷ hẳn là thoả đáng nhất, tỷ xem, thay đổi này của muội muội… Như thế nào?”



Thoáng chốc, tầm mắt mọi người đều chuyển lại đây.



Đang cùng người yêu bình tĩnh xem diễn, cơ hội lặng yên thân mật nháy mắt bị phá hỏng, ánh mắt Vân Khuynh đột nhiên tối sầm lại.



Trước mắt bao người.



Nàng nhìn lại vị “Khí vận chi nữ” có lòng rốt thêm đất diễn cho mình kia, lạnh lùng nhếch môi.



“Ngươi hỏi ý kiến của bổn cung? Bổn cung cho rằng…



——————



******



Dương: ăn cẩu lương ngập mặt chưa?!