Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 287 :

Ngày đăng: 17:10 30/04/20


《Chương 287》



TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (4)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉



"Không phải thâm tình, mà là ngu ngốc."



...Im lặng.



Người đàn ông vừa rồi bị xúc động chợt cứng đờ, liếc mắt nhìn người đối diện, lại không dám xuất khẩu biện bạch, chỉ cười gượng nói.



"Cũng đúng. Chu Tuấn Vũ căn bản không phải là cái mặt hàng gì đáng giá để phó thác..."



Anh ta nói, nhưng người nghe đã thu lại vẻ mặt, hoàn toàn không phản ứng.



Trong lúc nhất thời, không khí trở nên càng thêm ngượng ngùng...



"Được rồi, đừng quấy rầy Kiêu thiếu nghỉ ngơi nữa."



Cho đến một lát sau, một người đàn ông khác ở cuối giường, nhỏ giọng nói với bạn mình, lại cung kính bẩm báo nói: "Kiêu thiếu, bọn tôi lui xuống trước, ngài cứ nghỉ ngơi đi."



Người nọ cũng chỉ hơi gật đầu.



Rất nhanh, mấy người trong phòng bệnh đều đi mất, động tác nhanh chóng nhẹ nhàng chậm chạp, thậm chí không phát ra bất kỳ tiếng động nào.



Nhưng vừa ra khỏi phòng, mắt thấy đã cách khá xa, bọn họ lại không khỏi thấp giọng giao lưu.



"Kiêu thiếu mà cứ như vậy, chắc chú cô sinh* quá?"



* Chú cô sinh (注孤生): ngôn ngữ mạng TQ, viết tắt của "chú định, cô độc, chung sinh" nghĩa là Đã định sẽ cô độc cả đời, ngắn gọn chính là FA.



"Đừng nói lung tung!" "Haizz..."



...



Âm thanh nghị luận bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa thật dày.



Phòng bệnh bày trí xa hoa, rộng rãi mà vắng lặng, tựa như bị mắc kẹt trong bóng tối, âm trầm không thấy ánh mặt trời.



Bên cửa sổ, một người đàn ông đang an tĩnh ngồi đó.



Nắng sớm hơi hé, ánh sáng tươi đẹp dừng trên sườn mặt của hắn, tạo ra hình thái kinh diễm.



Nhưng người đàn ông lại rũ mi mắt, ngược sáng, hoàn toàn dừng lại bên ngoài ánh sáng.




Nhưng giờ phút này, bất cứ ai trông thấy, đều chỉ cảm thấy chúng nó rất ảm đạm.



Bởi vì đặt chúng bên cạnh người nọ -- đã cướp đi toàn bộ tầm mắt người khác.



Một người đàn ông... Thậm chí có thể khiến người ta hít thở không thông, lại đang ngồi trên... Một chiếc xe lăn.



Lúc này, ánh mắt anh không chút để ý từ trên bụi hoa hồng xẹt qua nơi vừa phát ra động tĩnh.



Khoảnh khắc đó, người đang đắm mình trong ánh sáng, nắng chiều dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng của hắn, tựa như nhiễm một tầng ánh sáng, phác hoạ hoàn mỹ hình dáng thâm thúy.



Hắn nhấp môi, nhíu mày nhìn "Kẻ xâm nhập" là nàng, an tĩnh đến mức giống như một nhân vật được thu nhỏ trong bức tranh thủy mặc, nhưng lại khiến hoa hồng tươi đẹp bên cạnh cũng phải mất sắc.



Chỉ là, ánh mắt băn khoăn lương bạc mà tối tăm, theo bản năng khiến người khác cảm thấy không thoải mái.



Nhưng Vân Khuynh cũng không bị dọa đến, ngược lại, giờ khắc này, cảm giác quen thuộc từ linh hồn truyền đến và ấn ký đang nóng rực kia đều khiến nàng nhận ra thân phận của người này.



"Anh..."



Sau khi hoảng hốt trong chớp mắt, Vân Khuynh giương khóe môi, đang muốn "Đến gần", bất chợt lại dừng bước.



Khoan đã.



Nàng nhanh chóng nhìn lướt qua trang phục hiện tại của mình, khóe miệng giật giật, lập tức nhớ đến "Tôn dung" của mình lúc này --



Trên mặt quấn băng gạc, trên người mặt đồ bệnh nhân... Không thể nghi ngờ chính là một dáng vẻ quái nhân kinh dị.



Cũng khó trách một đám vệ sĩ của đối phương như gặp phải đại địch.



Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh chỉ muốn đỡ trán --



Mặc dù nàng tin chắc rằng người yêu không phải là người xem trọng dung mạo, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp này, là phái nữ, ở trước mặt người yêu, nàng vẫn tương đối muốn mặt mũi...



Hơn nữa --



Vân Khuynh nhìn ánh mắt khẩn trương vạn phần của vệ sĩ, lại thấy người đàn ông dường như không có ý định mở miệng.



Cứ như vậy, chỉ sợ một lát nữa, nàng sẽ bị lôi ra ngoài mất...



Không được.



Không thể bỏ qua cơ hội này.



Quan tâm quá sẽ loạn, trong chớp nhoáng, Vân Khuynh hạ quyết tâm, có lễ mà gật đầu một cái với người đàn ông, hắng giọng nói --



- ---