Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 288 :
Ngày đăng: 17:10 30/04/20
《Chương 288》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (5)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌸🌿🌸🌿🌸🌿🌸🌿🌸🌿🌸🌿🌸
"Chào anh cả*."
*Nguyên văn là "Đại ca".
Đám vệ sĩ: "..." Chẳng lẽ là bọn họ quá hung thần ác sát à?! Vậy mà Kiêu thiếu lại bị nhận thành đại ca cầm đầu...
Trong lúc nhất thời, tư duy của mấy đại hán đều bay lên mây, sắc mặt đều trở nên cổ quái.
Nhưng thật ra người đàn ông trên xe lăn, ánh mắt lóe lóe, cũng không hiểu lầm.
Kỳ thật, vấn đề mặt mũi mà Vân Khuynh lo lắng, hoàn toàn là để ý quá mức.
...Khụ, giờ phút này nàng xác thật bị băng giống như... Xác ướp.
Nhưng đối với người đàn ông mà nói, mới chỉ liếc mắt nhìn lại một cái, chú ý tới trước tiên, lại là đôi mắt phượng kia --
Tựa như trải đầy ánh sao lấp lánh, khi yên lặng nhìn sang, ánh mắt long lanh mà sáng ngời, thậm chí còn... Khiến tim hắn lệch nửa nhịp.
Nhưng mà...
Còn chưa đợi người đàn ông chú ý đến sự khác thường của chính mình, tuyệt chiêu bất ngờ này của Vân Khuynh lại khiến hắn bỏ qua cảm xúc này, ngược lại còn nghĩ đến một phương diện khác.
"...Cô là đối tượng kết giao của Chu Tuấn Vũ?"
Một lát sau, rốt cuộc người đàn ông đã mở miệng.
Giọng nói của hắn rất êm tai, trầm thấp mà thuần nhiên, chỉ là quá mức lương bạc, xen lẫn vài tia âm lãnh, tựa như có thể trực tiếp xâm nhập vào đáy lòng người nghe.
Có điều, Vân Khuynh cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.
Trên thực tế, lúc buột miệng thốt ra xưng hô "anh cả" này, nàng cũng bất chợt tỉnh ra, nhất thời đình trệ.
Hiện giờ nghe được đối phương hỏi chuyện, nàng hơi hạ mắt, thầm hít vào một hơi, không thể không thừa nhận.
"...Phải."
Một chữ này từ trong cổ họng Vân Khuynh thốt ra, chỉ cảm thấy đã tự đào cho mình một cái hố to --
Hai người đến phòng bệnh của Chu Thiệu Kiêu, bắt đầu "Giao lưu hữu hảo" trên danh nghĩa, nhưng thực chất là đang "Thăm dò nhau".
Giữa lúc nói chuyện, nghi ngờ của Chu Thiệu Kiêu lại càng lúc càng sâu.
Bởi vì --
Biểu hiện của Vân Khuynh, cùng với "Cô gái thâm tình" mà những người trong bệnh viện đang truyền nhau, thật sự là khác xa một trời một vực.
Thái độ trong lời nói đối với Chu Tuấn Vũ, càng thêm ý vị sâu xa...
Dị sắc trong mắt Chu Thiệu Kiêu chợt lóe, bất ngờ nói: "Phương tiểu thư vì bạn trai nguyện nghênh biển lửa, đúng thật là một mảnh tình thâm."
Vân Khuynh dừng lại, nhất thời chỉ cảm thấy ê răng, không nghĩ đến việc này vẫy mà cũng truyền đến nơi này của Chu Thiệu Kiêu.
...Trong chốc lát, im lặng lan tràn.
Hàng mi dài của nàng run lên, đối diện với vẻ mặt đen tối khó lường của người đàn ông, lại giương môi lên.
"Lúc ấy là niên thiếu vô tri thôi."
Đám vệ sĩ đang làm phông nền: "..." Hình như chuyện đó chỉ mới xảy ra mấy tháng trước thôi mà?
Chu Thiệu Kiêu ngồi yên trên xe lăn, nghe xong câu này, vẻ mặt cũng không có ngoài ý muốn gì nhiều.
Ngược lại, cặp mắt âm lãnh kia xẹt qua cô gái ngồi đối diện, càng nhiễm thêm vài phần nghiền ngẫm.
"A? Phương tiểu thư nói như thế, không sợ em trai tốt một lòng muốn cưới cô của tôi đau lòng hay sao?"
Vân Khuynh hơi mỉm cười, mắt phượng thẳng tắp đối diện với tầm mắt của hắn, bên môi gợi lên độ cung không chút để ý.
"Anh ta đau hay không đau lòng, có liên quan gì đến tôi?"
Nàng nói, rõ ràng trên mặt còn bao băng gạc, nhưng lại toát ra một loại... khí thế muốn hành hung cặn bã?!
Trong lúc nhất thời, những đại hán vây xem đều bị chấn trụ.
Không khó để thấy phong thái lúc trước của cô gái này, nhưng tính cách này, cùng với lời đồn thật là sự là khác nhau như trời và đất...
Trong mắt Chu Thiệu Kiêu lại càng tối đi một chút.
Vân Khuynh đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia, nâng cổ tay chống hàm dưới, đột nhiên cười nói.
"Thật ra so với anh ta, hiện giờ tôi càng cảm thấy hứng thú, là...