Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 30 :
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Người đàn ông chỉ cười như không cười liếc nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy trong con mắt hắn, chỉ phản chiếu hình ảnh của chính mình.
Các tòa cao ốc bốn phía còn lưu động ánh sáng xinh đẹp; trong đám người liên tục truyền đến tiếng kinh hô.
Gió đêm ôn nhu thổi qua, trong không trung đen nhánh, một ngôi sao băng xẹt qua.
Nhưng, giờ khắc này.
Khung cảnh phồn thịnh của thế gian đều không lọt vào mắt Vân Khuynh.
Nàng giật mình nhìn người đàn ông tuấn mị trước mặt mình, nhìn thấy trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, chỉ còn đọng lại sự chân thành.
Trong mắt hắn, chỉ có nàng, một người.
Cái chớp mắt kia, phảng phất như là vĩnh hằng.
Xuyên qua ngàn năm, tại thời không khác biệt này, người đàn ông kia, trong bóng đêm nặng nề, vì nàng hái xuống một ngôi sao.
Hàng mi Vân Khuynh khẽ run, rũ mắt.
Ngày đó, thời điểm nói “ở bên nhau”, hai người, đều không yêu.
Hiện giờ, hắn vì mình bước ra bước đầu tiên.
Nghi thức hoa lệ, chỉ là biểu tượng. Khi nàng nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy chân thành.
“Công chúa của anh.”
Giọng nam trầm mị, rốt cuộc đánh vỡ yên lặng.
Bùi Quân Mịch bình tĩnh nhìn cô gái khó có được thất thần, môi mỏng khẽ nhếch: “Em đoán đi?”
Đây là đáp lại câu hỏi Vân Khuynh vừa hỏi hắn.
Vân Khuynh cuối cùng nhịn không được, bật cười.
Lại thấy Bùi Quân Mịch nhướng mi, cánh tay thon dài nâng lên, định lấy gì từ trong áo khoác.
Khắp nơi, lập tức có tiếng hít không khí.
Cốt truyện tiếp theo, ai cũng rõ ràng.
Nhưng mà.
“Từ từ.”
Vân Khuynh bỗng nhiên nói, đánh gãy động tác của người đàn ông.
Ngữ điệu thanh lãnh, khiến cho không khí lập tức ngừng lại.
Rất nhiều quần chúng vây xem, đều sửng sốt.
Này…
Lửa giận của Diệp Bỉnh Hiên, lập tức biến thành một loại xúc động khác.
“Tiểu yêu tinh!”
Gã gầm nhẹ một tiếng, rất nhanh, đã áp cô ta lên ghế sô pha.
Trong chung cư hỗn độn, hai người như thú quấn lấy nhau.
Cả người chìm nổi, ánh mắt Diệp Âm Âm mê mang, nhưng mà, vẫn nhìn lên TV, trên đó hiện lên hình ảnh một đôi trai gái.
Ánh mắt, xẹt qua u oán cùng ghen ghét.
Xong việc.
Sau khi Diệp Bỉnh Hiên phát tiết một phen, khôi phục lại phong độ nhẹ nhàng, gã ôm lấy Diệp Âm Âm không mảnh vải che thân, nói.
“Liên lạc được Giang Diệc Thừa chưa?”
Sau khi hai người bị con tiện nhân Diệp Vân Khuynh đuổi khỏi nhà họ Diệp, e ngại lời đồn bên ngoài, đám anh em bạn bè kia, không một ai vươn tay trợ giúp!
Mà Diệp Cẩn Huy, sau khi xác định gã ta thật sự điên rồi, hai người cũng không đến bệnh viện tâm thần thăm hỏi lần nào nữa.
Trong suy nghĩ của Diệp Bỉnh Hiên, không có lão già tới đoạt Âm Âm với mình, cũng là chuyện tốt.
Chỉ cần có thể quay lại nhà họ Diệp, lúc đó gã sẽ là gia chủ.
Nhưng hiện tại, gã vẫn còn thiếu sự trợ giúp. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể mượn thế của Giang Diệc Thừa.
Diệp Bỉnh Hiên đánh bàn tính, lại thấy Diệp Âm Âm lắc đầu, ấp úng nói: “Anh Thừa vẫn không liên lạc với em…”
Cô ta khổ sở rũ mắt.
Chẳng lẽ, Giang Diệc Thừa không cần cô ta nữa?
Diệp Bỉnh Hiên cũng nhăn mày, đang muốn nói gì —
Tiếng chuông di động vang lên.
Là điện thoại của Âm Âm?
Chỉ thấy nhân nhi vừa rồi còn đang mất mát, ánh mắt sáng lên, đứng lên, bổ nhào vào di động.
“Alô… Anh Thừa! Thật tốt quá, rốt cuộc anh…”
Diệp Bỉnh Hiên một bên không kiên nhẫn nghe, tốt xấu gì cũng nhịn xuống.
“Cái gì!?”
Đột nhiên, sắc mặt Diệp Âm Âm trắng bệch.
“Em đã biết, bây giờ liền qua…”
Vài giây sau, cô ta buông điện thoại, thần sắc hoảng hốt.
“Anh Thừa nói, muốn chúng ta đến, đến đồn công an… Nộp tiền bảo lãnh anh ấy.”