Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 39 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



Nhưng, người đàn ông kia chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái. Trong ánh mắt, không có chút sắc thái quen thuộc nào.



Vân Khuynh lập tức bừng tỉnh, tự giễu trong lòng, sao có thể?



Nhìn kỹ lại, người đàn ông này và hắn, trừ bỏ đôi mắt, cũng không có điểm tương tự nào khác.



Nàng suy nghĩ nhiều rồi….



Nhưng mà….



Nàng hạ mắt, đang muốn tìm kiếm đối chiếu tin tức ở trong đầu, cô y tá kia đã nhiệt tình chạy tới, quan tâm nói.



“Cô thấy thế nào rồi? Có còn khó chịu không?”



Vân Khuynh ngẩng đầu, mỉm cười cảm kích với cô y tá, sau mới nói: “Không có việc gì.”



Chỉ là, lời vừa ra khỏi miệng, âm thanh nghẹn ngào khó nghe kia, liền làm người chấn động.



Cô y tá kia cũng có chút vô thố (*).



(*) vô thố: không biết làm sao, không biết đáp lại thế nào.



“Động mạch của cô bị xuất huyết và trúng độc cồn, may mà chữa trị kịp thời, thân thể không có gì đáng lo ngại… Chỉ là, giọng nói của cô…”



Cô nói đến đây, đột nhiên nuốt vào lời mình định nói, ánh mắt nhìn Vân Khuynh, không khỏi mang theo cảm xúc tiếc hận.



Vân Khuynh dừng lại, vừa định nói gì đó, lại nghe thấy giọng nam thanh lãnh vang lên.



“Cháy hỏng mà thôi.”



Người đàn ông đứng cạnh giường hờ hững nói, trên khuôn mặt lạnh lùng, không có chút dao động nào.



Nhưng, lực sát thương của câu nói này, không hề nhẹ chút nào.



May mà, nàng cũng không phải là nguyên chủ, bên môi Vân Khuynh xẹt qua chút bất đắc dĩ, nếu không, phỏng chừng sẽ xúc động nhảy xuống biển thêm lần nữa.



“Có thể nhặt về cái mạng, đã là may mắn lắm rồi.”



Nàng đúng lúc trầm mặc một lát, mới nhẹ nhàng mở miệng, nói với người đàn ông kia: “Cám ơn ngài đã ra tay trợ giúp.”



Liền tính cho nhau một bậc thang để đi xuống đi.



Không ngờ, đối phương lại không cảm kích, ngược lại cười nhạt một tiếng, lãnh đạm nói: “Cô chắn đường của tôi.”



Này……



Lập tức, không khí trong phòng trở nên quỷ dị hơn.



Cô y tá lúc trước còn hoạt bát, giờ thở mạnh cũng không dám.



Cô nhìn hai người ẩn ẩn có ý giằng co, lắp bắp nói với Vân Khuynh.
Kỳ Kiệt lãnh đạm mím môi, trong mắt hiện lên một tia thâm ý.



Cô gái này, thế nhưng đến suy nghĩ bí mật của hắn cũng biết rõ ràng. Hơn nữa, lúc ở trên boong tàu Victoria, nàng hàm hồ gọi một tiếng “Quân Mịch”, cũng làm hắn vô cùng ngoài ý muốn.



Bởi vì, danh xưng (*) của Kỳ Kiệt, đúng là “Quân Mịch”.



(*) danh xưng: tên. Ngoài danh xưng, đến khi tròn 20 tuổi thì mỗi người được đặt thêm một tên mới gọi là biểu tự (tên chữ). Lúc này, danh xưng chỉ có bản thân hoặc người thân lớn tuổi gọi; giữa bạn bè đồng lứa, xã giao, cần sự tôn trọng thì phải sử dụng biểu tự, việc gọi thẳng bị coi là bất nhã. Biểu tự của anh là Kỳ Kiệt, còn danh xưng là Quân Mịch. Thực ra mình cũng không hiểu lắm, bởi nếu là tên thân mật tại nhà thì không thể chỉ mình anh biết, theo mình thấy đây không phải tên cha mẹ đặt mà là anh tự gọi mình thì đúng hơn.



Nhưng chuyện này, chỉ có một mình hắn biết.



Kỳ Kiệt không nói cho bất kỳ kẻ nào, từ nhỏ, trong mộng, hắn luôn mơ hồ nghe được âm thanh, gọi hắn như vậy.



Cho nên, hắn mới cứu cô gái này.



Còn cái lý do “chắn đường”, đương nhiên là….



Lừa nàng mà thôi.



Kỳ Kiệt vuốt ve găng tay trên tay, trong lòng khó có được bị gợi lên hứng thú.



Chỉ là mặt ngoài, vẫn là bộ dáng cao lãnh hờ hững như cũ.



Mà Vân Khuynh, tự nhiên không biết suy nghĩ của hắn, nàng hạ mắt, lần nữa đối chiếu tin tức về vị diện hệ thống cung cấp.



Không sai.



Tại thế giới này, Kỳ Kiệt sở dĩ nổi lên hứng thú với Liên Thi Ngữ, là vì người đàn ông có lòng cố chấp cuồng nhiệt với cái gọi là “Âm thanh của tự nhiên”.



Đáng tiếc, khi hắn về nước, nguyên chủ đã chết, Liên Thi Ngữ tuyên bố rời khỏi giới ca sĩ, tự nhiên, không có biện pháp tái hiện cái gì mà “Thiên sứ ngâm xướng”.



Còn bí mật hát giả này, đương nhiên Liên Thi Ngữ sẽ không nói cho Kỳ Kiệt.



Bởi vậy, trong mắt vị đại BOSS này, đó là vì Liên Thi Ngữ khinh thường mình, ngay cả hát cho mình nghe một bài cũng khinh thường.



Mà với thượng vị giả (*) duy ngã độc tôn như Kỳ Kiệt mà nói, không chiếm được, không bằng hủy đi.



(*) thượng vị giả: theo mình hiểu là người đứng cao hơn người khác.



Nói như vậy, hành vi gây khó dễ cho Liên Thi Ngữ và Tống Trần Trạch sau đó của hắn, cũng coi như chuyện bình thường.



Nhưng, hiện giờ Vân Khuynh lại có may mắn đụng đúng thời điểm trùng hợp này, tại sao không lợi dụng một phen?



Nàng nâng mắt, đôi mắt giấu dưới mái tóc dài, hiện ra thần thái không thể bỏ qua.



Vân Khuynh nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Kiệt.



“Nếu tôi nói, tôi mới là người thật sự ngài muốn tìm?”



Thật lâu sau.



Người đàn ông mới cười nhạo một tiếng, lãnh đạm nói: “Chỉ bằng —- giọng nói phế này của cô?”