Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 400 :

Ngày đăng: 17:11 30/04/20


《Chương 400》



NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (36)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



Bởi vì ——



Anh ta nhìn thấy, ngay tại đỉnh núi mà máy bay của bọn họ vừa mới đáp xuống kia, đột nhiên bay tới một chiếc máy bay trực thăng xa lạ!



Mà đang nhanh chóng theo gió lốc mà lên chính là đám người “Hắc Hồ” anh ta mới vừa lo lắng!



“Bọn họ…” Mạc Nhất kinh ngạc: “Rõ ràng chúng ta đã phong tỏa lộ tuyến trên không rồi mà…”



“Ha.” Ánh mắt Mạc Sâm chợt lóe, ngón tay nhẹ gõ lên đầu gối.



“Tích tích tích ——” giây lát sau, máy truyền tin lại vang lên.



“Lão đại?” Mạc Tam hỏi, chợt nghe Mạc Sâm nhàn nhạt nói: “Nhận.”



Rất nhanh, tín hiệu được kết nối, truyền đến chính là giọng nói của Vân Khuynh.



“Mạc gia chủ.”



Trên một chiếc máy bay khác, Vân Khuynh ngồi trên ghế điều khiển khẽ cong môi: “Phiền ngài một chút, xin nhường đường.”



“Dựa vào đâu?” Mạc Sâm nhướng mày, trong giọng nói từ trước đến nay luôn lạnh nhạt dường như còn có thêm ý vị kỳ dị.



Vân Khuynh cười khẽ, vẫn không trực tiếp trả lời, ngược lại nói: “Mạc gia chủ không nhận được tin tức của bổn gia sao?”



!?



Dứt lời, Mạc Sâm còn chưa phản ứng, đám người Mạc Nhất đều sửng sốt.



Hầu như ngay giây tiếp theo, liên tiếp vang lên thông tin từ bổn gia, Mạc Tam lập tức chuyển kết nối.



“Lão đại!” Giọng Mạc Cửu từ bên kia truyền đến.



“Có một thế lực vây quanh bổn gia bên này. Còn có các nhân thủ mà chúng ta bố trí đến các nơi khác, có một số đã bị chặn đứng…”



Anh ta nói, một đám người Mạc gia sắc mặt đều trầm xuống.



Chỉ có Mạc Sâm hình như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nhàn nhạt nói với Vân Khuynh còn chưa ngắt máy: “Người của ‘ Hắc Hồ ’?”



Nói là câu nghi vấn, nhưng trong giọng nói lại là sự chắc chắn.



“Đúng vậy.” Vân Khuynh cũng không phủ nhận, lưu loát thừa nhận.



Nghe vậy, đám người Mạc Tam lại không nhịn được.



“…Chủ mẫu.” Mạc Nhất mở miệng trước, ngừng trong nháy mắt, vẫn cung kính gọi một tiếng này, lại nói: “Người làm vậy… Không khỏi có hơi quá đáng đi?”



Trên thực tế.




Sau khi Mạc Sâm đi rồi, Tiêu Thiên Long dựa vào bố trí sẵn có, âm thầm lên máy bay trực thăng chạy thoát.



Sau mấy ngày, Mạc Sâm vì bị người có “Vận thế thấp kém” mà Tiêu Thiên Long đã nhét vào liên lụy, khi quay lại hòn đảo kiểm tra, ngoài ý muốn gặp phải bão lớn trên biển rồi mất tích.



Lúc ấy đúng ngày thứ sáu.



Hiện giờ tuy cái đinh mà Tiêu Thiên Long an bài đã sớm bị nhổ, nhưng vì tránh chuyện ngoài ý muốn, Vân Khuynh vẫn không muốn để người yêu nhà mình mạo hiểm.



…“Qua mấy ngày nữa rồi đi. Em đi cùng anh.” Trong lòng nàng cân nhắc, không khỏi nói.



Mạc Sâm nhướng mày, có chút nghi hoặc.



Nhưng cuối cùng, dưới sự kiên trì của Vân Khuynh, hắn vẫn bại trận: “Được.”







Hôm sau, trên đường biển dẫn đến “Đảo bảo tàng” đã xảy ra một cơn bão lớn.



Lại qua ba ngày.



Vân Khuynh cảm thấy yên tâm, rốt cuộc mới đi đảo hoang cùng Mạc Sâm.



*



Sáng sớm hôm nay, quân hạm lại lần nữa dừng lại tại “Đảo bảo tàng”.



Sau khi tìm tòi một phen, vậy mà thật sự tìm được thi thể của Sean phu nhân, Abel trong một sơn động dùng để ẩn nấp…



Nhưng, khiến người ta kinh ngạc chính là, hai người này lại là bị người khác dùng một tảng đá đập chết!



Vân Khuynh hơi nhíu mày.



Lúc này, máy truyền tin bất chợt vang lên.



“Lão đại! Cạnh quân hạm có



người khả nghi xuất hiện!”



“Đi.” Giây tiếp theo, nàng nhìn Mạc Sâm ngay bên cạnh, nhanh chóng rút về.



Tới cạnh quân hạm, hai người lại thấy Tiêu Thiên Long quần áo tả tơi, đang điên cuồng xông về phía quân hạm.



“Đoàn ——”



Vân Khuynh lưu loát giơ súng lên, không hề do dự.



Tiêu Thiên Long thẳng tắp ngã xuống, lại không cam lòng kêu lên.



“Mày…” Hắn ta theo bản năng mở thiên nhãn, nháy mắt khi nhìn thấy Vân Khuynh, đồng tử co rụt lại.



“Vận thế của mày…