Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 401 :

Ngày đăng: 17:11 30/04/20


《Chương 401》



NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (37)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



Mày lại không có vận thế!? Sao có thể…”



Tiêu Thiên Long gào thét, thanh âm yếu ớt.



Rốt cuộc, hắn ta “Rầm ——” một tiếng ngã xuống mặt đất, đã đứt hơi, hai mắt vẫn không thể tin nổi mở to.



Vị “Khí vận chi tử” này, tránh thoát khỏi oanh tạc, giãy giụa trên đảo hoang sáu ngày… Nhưng vẫn không thể không kết thúc một đời chí lớn chưa thực hiện của hắn ta.



Nhưng mà, Vân Khuynh rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ báo thù, nháy mắt khi nghe câu di ngôn trước khi lâm chung của hắn ta kia, lại không khỏi nhíu mày.



*



Gió biển phiêu tán.



Vân Khuynh tựa trên boong tàu, nghĩ đến câu nói kia của Tiêu Thiên Long, ánh mắt u ảm.



Không nhìn thấy vận thế của nàng!?



Là hệ thống khóa rồi? Hay là…



Vân Khuynh nhất thời suy tư, chỉ cảm thấy điểm đáng ngờ của hệ thống càng ngày càng nhiều.



“Sao vậy em?” Mạc Sâm ở một bên thấy tiểu hỗn đản hiếm khi lại buồn rầu, giơ tay, xoa gò má của nàng.



Nháy mắt khi cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh của người đàn ông, Vân Khuynh thoáng chốc hồi thần lại: “Không có gì…”



Nàng câu môi cười, nhẹ nhàng nắm lại cổ tay hắn.



Bốn mắt nhìn nhau.



Có hơi thở ái muội lưu chuyển giữa hai người.



Trong mắt phượng của Vân Khuynh, đột nhiên xẹt qua ý cười.



Sau đó, một tay nàng đặt lên vai người đàn ông, một tay túm lấy cổ áo hắn.



Giây tiếp theo.



Vân Khuynh đột nhiên kéo người xuống, đang muốn hung hăng hôn lên ——



Ngay lúc này, thân thuyền lại chấn động kịch liệt.



Nàng suýt chút nữa bị trượt đến trên boong tàu, được Mạc Sâm ôm lấy eo một phen.



Không đúng.



Vân Khuynh được hắn nâng lên, không có tâm tư kiều diễm nữa.



Bởi vì —— lúc này, nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chân trời mơ hồ hiện ra mây đen âm u.
Cho dù đối mặt với thiên tai của tự nhiên thì đã sao chứ?



Dần dần, từng phút từng giây trôi qua, gió lốc càng ngày càng gần.



Vân Khuynh gắt gao níu chặt Mạc Sâm, năm giác quan nâng đến cực hạn, chờ đến thời khắc bỏ thuyền kia.



Rốt cuộc, sau một trận rung chuyển khuynh đảo nữa, mưa gió gào thét đánh úp lại. Nháy mắt, đã gần ngay trước mắt!



Hai người hầu như đồng thời đứng lên, không hẹn mà cùng lạnh lùng nói.



“Chuẩn bị bỏ thuyền!” “Thay áo cứu sinh!”



…Sau vài giây ngắn ngủi, hai bên đã thay đồ xong, dưới sự dẫn dắt của Vân Khuynh và Mạc Sâm, khó khăn từ trong xóc nảy chạy tới boong tàu.



Lúc này, sắc trời là đã cực kỳ âm trầm, mưa rền gió dữ, sóng lớn quay cuồng, đã gần ngay trước mắt.



Mạc Sâm quyết đoán nói: “Thả thuyền cứu nạn!”



Dứt lời, hắn lung lay một cái, trên khuôn mặt tuấn tú lại trắng thêm vài phần, được Vân Khuynh đỡ lấy.



Song, giữa sóng biển cuồn cuộn, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của hắn xuyên thấu mưa gió, những người xung quanh lập tức y lệnh hành động.



“Đi, được rồi!”



“Đừng nóng vội, thả nhóm đầu tiên trước!”



“Mau, mau lên đi!”



“Lão đại!”







Sinh tử trước mắt, tiềm lực của con người đều sẽ được kích phát vô hạn, càng miễn bàn mọi người đều tinh anh trong giới, hiệu suất càng phát huy tới cực hạn.



Chỉ trong mấy chục giây, tất cả thuyền cứu nạn đều đã hạ xong.



Lúc này, trên mặt biển cuộn trào đang trôi nổi từng chiếc thuyền bé, lại gánh lấy toàn bộ hy vọng sống.



Nhưng, ngay lúc này.



Vân Khuynh đảo qua đám thuyền cứu nạn, ánh mắt ngưng trọng.



“Mạc Sâm…” Nàng đột nhiên gọi người đàn ông bên cạnh một tiếng, chuyển tầm mắt qua.



Bốn mắt nhìn nhau.



Hai người đồng thời thấy được sự ăn ý trong mắt nhau.



“Dựa theo danh hiệu, chia thành hai nhóm, lập tức lên thuyền!” Giây tiếp theo, Vân Khuynh cong khóe môi lên, nắm lấy tay Mạc Sâm bên cạnh, hạ lệnh nói.



Nhưng, không ai có động tác.



Bởi vì —— bọn họ đều nhận ra được, những thuyền cứu nạn, không đủ số lượng!