Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 42 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



Lúc này.



Vân Khuynh đang đi trên hành lang VIP.



Trên đường đi, tầm nhìn rất tối; mà bên ngoài, lại sáng trưng.



Mà Kỳ Kiệt, ở chỗ bóng tối ánh sáng giao hòa, trầm mặc mà đứng.



Sườn mặt hắn thấp thoáng bên nửa tối, đường cong nhu hòa, ngay cả thần sắc lạnh lẽo thường ngày, dường như cũng có thêm vài phần ôn nhu.



….. Bước chân Vân Khuynh đột nhiên khựng lại.



Nói không rõ là vì sao.



Chỉ một cái liếc mắt, cảm giác quen thuộc lại trào dâng trong lòng.



Hắn….



Nhưng mà, không đợi Vân Khuynh kịp suy nghĩ, người đàn ông đột nhiên nghiêng người, ngước mắt nhìn lại đây.



Không khí u tĩnh thoáng chốc biến mất, chỉ còn lại ánh mắt hắn nhìn nàng, một mảnh lạnh lẽo.



Vân Khuynh bỗng nhiên bừng tỉnh.



Còn tia khác thường vừa xẹt qua trong lòng, bị nàng bỏ qua.



Nàng cong môi, nở nụ cười lễ phép, tiến lên đón.



“Để ngài đợi lâu rồi.”



Tuy rằng, trên thực tế, Kỳ Kiệt theo yêu cầu của đội trưởng “giao lưu công thức hóa” mà để nàng chờ trong phòng nghỉ.



Nhưng, ai bảo nàng là “ca đồng” đi theo BOSS chứ?



Mở miệng nhận sai trước mới là chính đạo.



Kỳ Kiệt lạnh nhạt liếc Vân Khuynh một cái, lông mày anh tuấn nhíu một cái nhẹ đến không thể nhận ra.



Không biết vì sao, sự thức thời của cô gái này, lại làm hắn có chút không vui.



Rõ ràng, ngay từ đầu, hắn về nước tìm cái gọi là “Âm thanh của tự nhiên” của Liên Thi Ngữ, cũng chỉ vì tìm một người có giọng nói êm tai cho vui thôi.



Mà hiện tại, gặp gỡ chính chủ, lại thấy cảm xúc có chút không đúng.



Nghĩ tới đây, ánh mắt Kỳ Kiệt bỗng dưng trầm xuống, thần sắc cũng trở nên lạnh lẽo.



Độ ấm bất chợt giảm xuống, Vân Khuynh tự nhiên cũng cảm nhận được.



Chỉ là, đối với cảm xúc tự dưng âm u của Kỳ Kiệt, nàng đúng là sờ không chuẩn.



Hàng mi dài khép lại, nàng rũ mắt, con người đảo một vòng. Khi ngẩng đầu, thần thái đã trở thành hơi lười biếng.


“Cô ta vì em trả giá một ít, không phải là lẽ thường tình sao?”



“Được được được, là cô ta không đúng.” Tống Trần Trạch lần nữa ôm cô gái nhỏ đang giận dữ vào lòng, ôn nhu nói.



“Tin tưởng anh, cô ta không khơi nổi cơn sóng nào đâu.”



Rốt cuộc, giọng nói đã bị hủy.



Dù cô ta có leo lên được ai, cũng không, có, khả, năng.



*



Ở giữa một mảnh sóng ngầm khởi động, vòng bán kết cuối cùng đã tới.



Hậu trường hiện trường thi đấu.



Mấy thí sinh dự thi khe khẽ nói nhỏ.



“Ai, cô nói đi, Cố Vân Khuynh kia…. sao lại thế này?”



Mở miệng là Tưởng Dung, một thí sinh lấy âm cao chấn động mà nhận được khen ngợi.



“Giới giải trí, còn có thể là cái gì, có người chống lưng!”



Lập tức, có người tiếp lời, châm chọc ra tiếng.



“Không phải đâu? Quy tắc ngầm không có gì kỳ lạ, nhưng lấy tư sắc của Cố Vân Khuynh kia….”



Giọng nữ quyến rũ vang lên.



Đúng là thí sinh đẹp nhất trong ‘Lóe Sáng Tân Thanh’ —- Chu Mị, chỉ thấy cô ta trang điểm nóng bỏng, che lại miệng nhỏ, bộ dáng giật mình.



Nhưng, kiểu diễn trò này, cũng khiến mấy người còn lại phản cảm.



Rốt cuộc, tuy Cố Vân Khuynh vì bắt chước Liên Thi Ngữ mà bị lên án, cũng so với người phụ nữ thật giả lẫn lộn chỉ dựa vào mặt này tốt hơn.



“Ít nhất, hiện tại nhân gia còn chưa thèm tới, không cần giống chúng ta đau khổ đợi lên sân khấu.”



Lập tức, có người nhìn không quen đốp lại một câu.



Chu Mị bị mất mặt, hậm hực đứng dậy.



Những người này chướng mắt cô ta thì thế nào?



Còn không phải bởi vì, cô ta là người xinh đẹp nhất…



Cô ta đắc ý nghĩ, đẩy cửa phòng trang điểm ra, lại gặp được một cô gái đi đến —-



Thoáng chốc, Chu Mị liền trừng lớn mắt.



Đồng thời, địch ý bắt đầu thiêu đốt. Tự tin về mỹ mạo vừa mới đây cũng lung lay sắp đổ.



Cô ta là ai!?