Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 50 :

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



Nếu chưa bao giờ đứng trên sân khấu, có lẽ bạn vĩnh viễn không thể lý giải được loại cảm giác này.



Nháy mắt thang máy đến gần mặt đất, phảng phất như từ trong đêm tối nhảy sang ban ngày.



Nếu chưa bao giờ đã đứng ở sân khấu thượng, có lẽ ngươi vĩnh viễn vô pháp lý giải cái loại cảm giác này.



Lên xuống thang sắp tới gần mặt đất kia trong nháy mắt, phảng phất từ ám trầm đêm tối nhảy đến ban ngày.



Tiếng kêu to đầy nhiệt huyết, từ thính phòng đen nghìn nghịt ập vào mặt; cùng với ánh đèn từ bốn phía xung quanh và trên đỉnh đầu hội tụ.



Tinh quang lóng lánh, vạn người chú mục.



Vân Khuynh, giờ phút này, tiến vào trung tâm sân khấu!



Nàng hơi híp mắt, ánh sáng huy hoàng kia, còn chưa kịp rơi vào mắt —–



Chỉ một cái chớp mắt!



“Ba” một tiếng, toàn bộ tắt!



Trong bóng đêm, trên sân khấu, lặng im không tiếng động.



Mà dưới sân khấu, tiếng gọi nhiệt tình, một tiếng lại cao hơn một tiếng, chưa từng ngừng lại.



Thật lâu sau.



Không thấy tiếng động.



Thẳng đến khi thính phòng to lớn, xuất hiện tiếng nói nhỏ nôn nóng.



Đột nhiên!



Điệu ghi ta trầm thấp bất đầu ngân vang.



Giây tiếp theo, giọng nam ma mị, bỗng nhiên vang lên!



Something ugly this way comes



Through my fingers sliding inside



All these blessings all these burns



I’m godless underneath your cover… (*)



(Đôi khi cách này trở nên xấu xí



qua những ngón tay tôi luồn bên trong



và những hạnh phúc, những khát khao



Tôi vô thần dưới vỏ bọc của em…)



(*) Lời bài hát Black black heart – David Usher



………



Trên sân khấu, vẫn tối đen như trước. Nhưng, không một ai oán giận chút nào.



Bởi vì, giọng hát suy sụp mà lười biếng kia, đã hoàn toàn hớp hồn họ!
Môi đỏ Vân Khuynh đóng lại.



Nhưng mà, tiếng reo hò mãnh liệt, vẫn vang lên không ngừng trong hội trường!



Cho đến khi, dần dần khôi phục bình tĩnh.



Ánh đèn sân khấu dần sáng tỏ trở lại, cả hội trường, lại lâm vào tĩnh lặng.



Vài giây sau.



Tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, bỗng dưng vang lên!



Kéo dài không ngớt.



Trong phòng thí sinh. Trong mắt Tưởng Dung hiện lên tia kính nể, mà Chu Mị lại ghen ghét cắn răng.



Bên sân khấu, Triệu Nguyên khiếp sợ nắm chặt microphone.



Mà.



Trên chỗ ngồi ban giám khảo, Liên Thi Ngữ hơi cúi đầu, lòng bàn tay nắm chặt.



Cô ta ngơ ngác nhìn người đang tỏa sáng kia, cơ hồ không dám tin tưởng, đây là Vân Khuynh luôn núp sau cái bóng của chính mình?



Vì cái gì, cô ta trở nên lóa mắt như vậy?



Chẳng lẽ, Vân Khuynh thật sự sẽ thành công sao?



Không không không…..



Nhưng.



Biểu hiện không chê vào đâu được như thế, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đánh bại!



Cho dù, hiện giờ bọn họ ngồi ở ghế giám khảo, lại mua được phần lớn ‘giám khảo đại chúng’ đêm nay.



Nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, Liên Thi Ngữ đột nhiên thấy vô lực.



Lúc này, cô ta liếc mắt nhìn Tống Trần Trạch ngồi cạnh như đang suy tư cái gì, trong lòng “oanh” một tiếng hoảng loạn.



Chẳng lẽ Trần Trạch bị Cố Vân Khuynh hấp dẫn? Thay đổi lập trường?



Bình tĩnh….



Ả nhất định có sơ hở!



Liên Thi Ngữ gắt gao cắn răng, móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay.



Trong đau đớn, đột nhiên, linh quang lóe lên!



Đúng rồi —-



“Cô vi phạm quy tắc!”



Sau tiếng vỗ tay, trong hội trường, giọng nữ bỗng nhiên vang lên hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người!



Liên Thi Ngữ cầm microphone, vì hưng phấn quá mức, thậm chí không để ý tình huống, trực tiếp hướng Vân Khuynh trên sân khấu trách cứ.



“Quy tắc của trận chung kết là song ca, nhưng cô không hoàn thành ca khúc cùng cộng sự, đã phạm quy!”