Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 81 :

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



“Ngươi nói cái gì!?”



Sở Ngạo Thiên trong lòng sợ hãi. Một dự cảm không tốt, bỗng nhiên nảy lên trong lòng.



“Cái gì, cái gì mà không phải của mình….”



Như thế nào lại không phải của mình?!



Không sai, là hắn ta sao chép, nhưng những nhà thơ lớn đó đều ở thời không xa xôi không phải sao….



Sở Ngạo Thiên có chút mờ mịt đảo qua xung quanh, lại thấy thần sắc mọi người xung quanh có chút vi diệu.



Vì thế, hắn ta nắm lấy Tôn Duyên bên cạnh, thét hỏi nói: “Sao lại thế này?”



“Tam điện hạ, ngài, ngài…” Đối phương đã trắng mặt, thần sắc kinh hoảng không dám nhìn hắn ta.



“Ngươi nói hay không!” Sở Ngạo Thiên tâm phiền ý loạn, một bộ muốn đánh người, Tôn Duyên rốt cuộc nhịn không được, buột miệng thốt ra ——



“Tam điện hạ, bài thơ đầu tiên của ngài có phải tên Mai hoa?!”



Sở Ngạo Thiên trừng lớn mắt, thất thanh nói: “Ngươi, ngươi sao lại biết?”



Lại thấy Tôn Duyên run rẩy nói: “Nhưng, tác giả bài thơ này không phải Vương An Trạch sao? Còn có bài thứ hai, là do Dương Vạn Lý làm…”



“Phanh ——”



Hắn còn chưa nói dứt lời, đã thấy Sở Ngạo Thiên bỗng chốc đá lăn cái bàn trước người, khóe mắt muốn nứt ra: “Ngươi nói cái gì!? Vương An Trạch, Dương Vạn Lý? Không, không có khả năng…”



“Bọn họ không phải đã sớm chết sao!?”



Một tiếng rống to. Mọi người phía dưới, thần sắc đều khiếp sợ ——



Trời ạ! Chẳng lẽ, chẳng lẽ lời đồn kia là thật….



Mà người cầm đầu, chính là Tam Hoàng tử!



Sở Ngạo Thiên vẫn còn đang kêu gào: “Ngươi lừa ta đúng không!? Không có khả năng, không có khả năng!



“Triều đại này, làm sao có thể có Vương An Trạch và Dương Vạn Lý, không có khả năng…”



Giây tiếp theo.



Lại thấy Sở Ngự Thần cười lạnh, ném tới một quyển thơ chép tay, ý vị thâm trường nói: “Tam đường đệ cho rằng người chết như đèn đã tắt, không biết kêu oan sao?”



Nhưng, tâm thần Sở Ngạo Thiên đã cuồng loạn, mắt điếc tai ngơ.
Hoàng đế tiếp tục giáo huấn: “Ngươi đường đường là một Hoàng tử, không thông thi ca, cũng không phải chuyện gì lớn. Muốn tìm môn khách viết thay, lại quản thúc không nghiêm, để truyền ra gièm pha bực này!”



Sở Ngạo Thiên vẫn như cũ không nói một lời. Hiện nay, hắn ta cũng đã bình tĩnh lại, trong lòng thầm hận ——



Thật vất vả tới cổ đại, không làm tròn giấc mộng văn hào, sao đã ghiền được?



Đều do người xuyên việt che che giấu giấu kia, làm hỏng chuyện tốt của hắn!



Mà mình mấy ngày nay gió trăng cùng mỹ nhân, nhất thời không phát hiện ra phần thơ truyền ra kia, mới để con hàng kia thực hiện được!



Một núi không thể có hai hổ, chính mình cần phải bắt được con chuột này…



Chẳng qua, lão cha tiện nghi nói cũng không sai, hắn ta đường đường là một Hoàng tử, không giỏi văn, thì có làm sao?!



Chỉ cần có quyền…



Nghĩ như vậy, Sở Ngạo Thiên lại khôi phục thần thái, cao giọng hét lên: “Được rồi!”



“Ngươi….” Hoàng đế còn đang quở trách, bị nhi tử chặn họng, mặt nghẹn đỏ bừng.



Sở Ngạo Thiên lại không thèm để ý nói: “Phụ hoàng, chuyện này cứ thế cho qua đi, tính là lỗi của ta. Ta còn phải đi giám thị chế tạo hỏa dược nữa.”



Lại là câu “uy hiếp” này!



Hoàng đế ánh mắt sắc bén, nửa khắc, cũng chỉ có thể suy sụp nhả ra ——



Ông có thể nói cái gì?



Trong cung, hai Hoàng tử trước đều chết yểu, Hoàng tử còn lại tuổi còn quá nhỏ. Hiện giờ, nhi tử thành niên duy nhất này, lại tay nắm đại quyền…



Muốn đoạt lại khống chế, chỉ có thể lòng vòng quanh co!



Lúc này, Sở Ngạo Thiên đã nâng bước muốn đi, Hoàng đế vội gọi hắn lại, cứng ngắc thay đổi đề tài.



“Qua mấy ngày nữa, trẫm muốn tuyển chính thê cho ngươi. Ngươi đã có đối tượng lựa chọn chưa?”



Bước chân Sở Ngạo Thiên dừng lại ——



Cưới vợ, chính là một trợ lực lớn với hắn ta!



Nếu là trước kia, hắn ta có lẽ sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại, sau khi cảm nhận được chỗ tốt của quyền thế….



Sở Ngạo Thiên suy nghĩ sâu xa nửa ngày, đột nhiên nói: “Ta cảm thấy…..”



“Nhu Hoa quận chúa rất không tồi.”