Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng
Chương 20 :
Ngày đăng: 17:38 18/04/20
CHƯƠNG 20
Cái tên ác ôn này!
Hà Duy trốn một bên chứng kiến rõ ràng, cũng nghe được rành mạch.
Trúc Uyên giơ tay giết hai tên, thậm chí còn thôn phệ linh hồn ngay trước mặt các Tu La tộc còn lại để chọc giận bọn chúng.
Nói chung hắn ghét bỏ đám Tu La tộc này chưa chịu dốc hết toàn lực!
Đúng là lớn lối đến mức không có bạn!
Nhưng… hiệu quả rất tốt. Sắc mặt ba Tu La tộc sống sót tức khắc đại biến, khi tính mạng bị uy hiếp thì ai cũng bộc phát sức chiến đấu kinh người, huống hồ là bộ tộc ma quỷ quanh năm lăn lộn ở vùng đất hung hiểm.
Trước kia, vì không biết tử vong là gì nên bọn chúng chẳng hề sợ hãi, mà lúc này lại cảm nhận hơi thở chết chóc chân chính, do đó ai nấy đều căng thẳng. Phải sinh tâm e ngại mới có thể liều chết chiến đấu, ngay sau đó không tên nào dám cẩu thả nữa, thủ lĩnh Tu La tộc nhanh chóng ra tay cắn nuốt hai gã đồng bọn trong chớp mắt.
Vốn là thân thể do oán linh tạo thành nên hấp thu không chút bài xích, chỉ sau vài giây ngắn ngủi đã xuất hiện một Tu La tộc cao ba mét vênh mặt đứng đó.
“Thứ không biết điều, nếu chán sống rồi thì bỏ mạng tại đây đi!” Nói đoạn, Tu La tộc tức tốc xuất thủ, ám mang như đêm tối ngày đông cuốn lấy cát bay, giữa lúc bụi đất kinh thiên, một thanh đao khổng lồ dây dưa mấy vạn oán linh dần thành hình.
Trúc Uyên khoanh tay đứng yên, chưa ra tay mà quan sát một cách hào hứng.
Tu La tộc ba trong một giương cao thanh đao rồi điên cuồng bổ xuống với khí thế khai sơn phách địa. Thoáng chốc, từng đợt âm hồn hiện ra, tiếng quỷ thê lương, dường như tất cả lệ quỷ của địa ngục đều được phóng thích, quấn quýt nhau kéo đến cùng bầu không khí khủng bố âm u.
*khai sơn phách địa: phá núi bổ đất
Nháy mắt, Trúc Uyên lại tự tìm được đáp án, hắn nhướn mày, chăm chú nhìn Hà Duy: “Ta giúp ngươi một lần, ngươi cố gắng tu luyện, đụng phải kình địch thì nhớ triệu hồi ta.”
Tuyệt đối chẳng ngờ hắn lại thốt ra lời ấy, Hà Duy sợ ngây người.
“Nhưng mà,” Trúc Uyên cong khóe miệng, con ngươi lạnh băng thoáng hiện ác ý, “nếu dám triệu hồi ta vì việc cỏn con như hôm nay thì…” Khí lực trên tay hắn tăng thêm, thấy mặt Hà Duy đỏ lên mới buông lỏng, đoạn thì thầm, “Ta sẽ giết ngươi trước.”
Hà Duy ho khan kịch liệt một trận, lại càng chẳng nói nên lời.
Trúc Uyên thả lỏng tay ra, nhìn cậu một cái thật sâu: “Nhớ kỹ, ta tên Trúc Uyên.”
Nói xong, hắn liền nhẹ nhàng giơ tay, một luồng sáng xanh lạnh lẽo mau chóng tụ lại, Hà Duy chưa kịp phản ứng thì hắn đã ra tay, mũi băng tựa mũi đao sắc bén đâm mạnh vào tim Hà Duy.
Đau đớn khôn cùng đột ngột tập kích, Hà Duy vô thức mở to mắt, khiếp sợ nơi đáy mắt khó lòng tả xiết.
Ngón tay trắng nõn đâm vào ***g ngực cậu, chạm đến trái tim, mũi băng kia giống như một bàn tay khổng lồ bất chợt nắm chặt, cơn đau ùn ùn kéo tới khiến da đầu tê dại. Hà Duy không thể thừa nhận, và chẳng còn hơi sức phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trong nháy mắt, luồng sáng lạnh băng bỗng nhiên bạo phát, lan tràn theo mạch máu thần kinh, thoắt cái trải rộng toàn thân, đau đớn dữ dội khiến cậu như muốn nổ tung, quả thực làm người ta phát điên.
Hà Duy từng chết một lần, nhưng giờ khắc này, cậu thực sự cảm nhận được điều còn thống khổ hơn cái chết.
Trúc Uyên khẽ khàng ôm lấy Hà Duy, chứng kiến thiếu niên bị thống khổ tra tấn, khóe môi ngậm cười, kế tiếp hơi cúi người, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Cố vượt qua nhé, ta mong rằng ngươi có thể mang tới niềm vui cho ta.”
Dứt câu, hắn đột nhiên rút ngón tay ra, Hà Duy bất giác cong người lên bởi đau đớn cường liệt. Trúc Uyên nhìn cậu, chợt lấy tay nhẹ nhàng xé mở áo, vòm ngực trắng nõn của thiếu niên lộ ra, ngay trung ương có một đóa hoa màu lam mĩ miều nở rộ giữa vết máu, chỉ nhị vờn quanh, vương vấn đến tận xương, trên da thịt dương chi lại lộ vẻ diễm lệ tột cùng.
*dương chi: có thể là “dương chi bạch ngọc” hoặc “mỡ dê”, cả hai đều chỉ làn da trắng không tì vết