Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen
Chương 102 : Anh làm em sợ hãi?
Ngày đăng: 15:51 30/04/20
Nháy mắt, sắc mặt Diệp Hoa âm trầm đến cực điểm, Ánh mắt hắn càng thêm trầm lạnh, không để ý đến lời nói của Diệp Linh. Ngược lại, hắn tiến gần nhìn chằm chằm cô, nỗi kinh hoàng của cô rời hết vào đáy mắt hắn, nhất là cặp mắt đen láy đang phiếm lệ kia.
Người thanh niên vươn bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô, lại không phát hiện ra khuôn mặt lãnh đạm của mình đã điểm nét dịu dàng.
“Bé con, em thật không ngoan”
Tiếng nói của hắn trầm thấp, tựa như hương rượu ngon tản ra làm người ta si mê, nhưng ánh mắt thì ngập vẻ uy hiếp cùng với...dục vọng.
Thân mình Diệp Linh run lên.
“Thế nào? Bây giờ đến lời nói của anh em cũng không nghe lời sao?”
Ngữ khí Diệp Hoa bình thản như nước, đáy mắt càng lộ ra cơn thịnh nộ dần đến, hàn ý tỏa ra tựa như cơn bệnh nhiễm vào máu Diệp Linh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ tức giận rõ ràng như vậy trong mắt anh.
"Anh hai, em... "
"Đến giờ vẫn không ngoan ngoãn, phải dạy như thế nào thì em mới nhớ lời anh?" Diệp Hoa như là nói thầm, nhưng lại như đang nói cho cô nghe.
Cảm giác nguy hiểm bao phủ lấy cô, còn chưa biết phản ứng thế nào đã thấy anh hai đứng dậy, thân mình cao lớn hơi di chuyển...
“Chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không đủ tự do, một khi thả nó đi nó liền không biết điều tìm đường về nhà, xem ra, bé con của anh cũng chuẩn bị bay mất”
"Không, em không có...... " Diệp Linh cảm giác được ngón cái của anh di chuyển trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lực mềm nhẹ tựa như rắn trườn, lại lạnh lẽo như băng.
“Nhắm mắt lại!”
Diệp Hoa đứng dậy, sự phản kháng trong mắt cô dần chuyển hóa thành sự cảnh giác. Cô theo bản năng lui về phía sau.
“Muốn làm em gái của anh?”
“Đúng vậy…em không muốn quan hệ loạn luân như vậy!” Diệp Linh ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ kiên định đối chọi gay gắt với anh.
Người Diệp Hoa căng cứng, ánh mắt trở nên sắc bén mà rét lạnh, tâm tư trầm lặng đều giấu sau ánh mắt sâu thẳm, nửa ngày sau hắn mới phun ra một từ: “Được!”
Diệp Hoa nói xong, hắn liền nhanh chóng mặc lại quần áo, xoay người rời khỏi căn phòng.
Nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của anh, Diệp Linh lồng ngực không khỏi nhói lại, đến khi cánh cửa đóng lại còn kèm theo thanh âm của tiếng khóa, lúc này cô mới phản ứng lại vội vàng bước xuống, nhưng cánh cửa quả nhiên đã sớm bị anh khóa lại.
“Anh hai! Anh lại muốn đi đâu!...mau mở cửa cho em!”
Diệp Linh bất lực kêu gào, cánh tay nhỏ nhắn liên tiếp dùng sức nện lên cánh cửa.
"Anh hai...mau mở cửa ra! Em biết lỗi rồi!"
Nhưng thật lâu sau vẫn không có người nào đáp lại, chỉ có tiếng kêu bất lực của cô.
Cuối cùng, Diệp Linh mệt mỏi dựa lưng vào cánh cửa, ủy khuất mãnh liệt dâng lên trong lòng, ngay cả nước mắt cũng sớm chảy xuống...
Trong phòng, đã sớm không còn không khí ấm áp, bóng tối như trỗi dậy làm căn phòng trở lên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.